Editor: Yenhitrên
đường trở về đầu óc của Doãn
anh
Ninh đều là vẻ mặt nhướng mày tự tin của Kiều Nhạc Thần,
hắnchỉ kém chưa
nói
một
câu ——
anh
đây là người đàn ông Paris lịch thiệp,
cô
đáng giá có được.
Sau khi hạ quyết tâm,
cô
cũng
không
miên man suy nghĩ nữa, đứng trong thang máy,
cô
thoải mái mà lẩm bẩm hát, “trên
đầu tôi có sừng, phía sau tôi có cái đuôi, ai cũng
không
biết, tôi có bao nhiêu bí mật, tôi
sẽ
không
nói
cho
anh
biết,
không
nói
cho
anh
biết……”
Khi đến trước cửa
cô
móc chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, cửa lại ‘kẽo kẹt’
một
tiếng tự mình mở ra.
“cô
là
yêu
quái sao?” Mộ Dung Phách Sùng đứng tựa vào cửa ngược sáng, châm chọc hỏi. Tuy rằng Doãn
anh
Ninh
không
nhìn thấy vẻ mặt của
hắn, lại có thể cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ
trên
người
hắn.
“anh
làm gì vậy? Trễ như thế còn chưa
đi
ngủ nữa?” Tim Doãn
anh
Ninh đập nhanh mà
đi
vào phòng, “tách tách’ vài tiếng nhanh chóng mở đèn phòng khách lên.
“Có phải nếu như tôi ngủ,
cô
sẽ
ngủ cùng với người đàn ông khác
không?” Mộ Dung Phách Sùng
khôngđầu
không
đuôi
nói
xong, hai người đều ngơ ngẩn, vẻ mặt Doãn
anh
Ninh kinh ngạc nhìn
hắn, trong ánh mắt đầy
sự
khó hiểu, “anh
muốn
nói
cái gì?” Bị hỏi lại, sắc mặt Mộ Dung Phách Sùng có chút xấu hổ mà phiếm hồng, “Tôi nhìn thấy
cô
ra ngoài với người đàn ông khác.”
“Rồi sao?”
Rồi sao? Nhìn ánh mắt tức giận của Doãn
anh
Ninh, Mộ Dung Phách Sùng bỗng nhiên cảm giác được nổi thất vọng buồn lòng, lửa giận
ẩn
nhẫn lâu ngày làm
hắn
không
khống chế được, vén váy của Doãn
anhNinh lên, nhanh chóng kéo qυầи ɭóŧ của
cô
xuống, ngón tay vuốt ve
trên
hoa huy*t của
cô……
Khô khốc?……
một
tiếng “Bụp” lớn vang lên, Doãn
anh
Ninh đánh
một
bạt tai tới làm Mộ Dung Phách Sùng trở tay
không
kịp.
“Mẹ nó,
anh
có ý gì?” Đôi tay Doãn
anh
Ninh chống nạnh dáng vẻ rất muốn đánh lộn. Mộ Dung Phách Sùng như hung thần ác sát mà trừng mắt nhìn
cô, tức giận giơ cánh tay lên nhưng vẫn
không
rơi xuống, khi Doãn
anh
Ninh cho rằng
hắn
đã
từ bỏ,
hắn
lại khiêng
cô
ném lên
trên
sô pha.
“anh
làm cái gì vậy?” Thấy khuôn mặt đen thui của
hắn, Doãn
anh
Ninh mới ý thức được chính mình vừa rồi
đã
làm cái gì, quay đầu nhớ lại, bất quá chỉ là
một
cái bạt tay thôi mà, cũng
đã
lỡ rồi? Chẳng lẽ
hắn
muốn phanh thây
cô?
“cô
sẽ
biết tôi
đang
chuẩn bị làm gì thôi.” Mộ Dung Phách Sùng trịnh trọng
nói. Qυầи ɭóŧ mới vừa rồi
đãbị xé rách, giờ phút này rất mỏng manh yếu ớt, khi bàn tay to của Mộ Dung Phách Sùng giơ lên, tay
hắnnắm chặt đoạn qυầи ɭóŧ còn lại, kéo mạnh xuống.
Doãn
anh
Ninh bị động tác thô bạo của
hắn
dọa cho sắc mặt trắng bệch, “anh
điên rồi sao? Tôi
sẽ
tố cáo
anh
tội cưỡиɠ ɠiαи.”
Mộ Dung Phách Sùng
không
dao động, ngón tay vuốt ve lung tung ở nơi riêng tư của
cô, bóp chặt
âmhạch lôi kéo. Gương mặt tái nhợt của Doãn
anh
Ninh dần dần nổi lên vẻ ửng hồng, giãy giụa vô lực, nhưng ngoài miệng vẫn
nói
mấy lời tàn nhẫn, “Mộ Dung Phách Sùng, tôi
nói
cho
anh
biết,
anh
như vậy là cưỡиɠ ɠiαи đó, tôi
sẽ
báo quan, quan phủ
sẽ
bắt
anh
ngồi tù, cả đời
anh
liền xong rồi.”
“cô
đi
đi, quan phủ
sẽ
nhân tiện kéo
cô
đi
treo l*иg heo.” Mộ Dung Phách Sùng
nói
ra
một
câu tự cho là rất có lực uy hϊếp, muốn làm Doãn
anh
Ninh thông minh hơn
một
chút.
“Lăn
đi! Tôi cũng
không
phải cái gì của
anh, treo l*иg heo gì chứ.” Doãn
anh
Ninh múa may nắm tay
nhỏ,
không
cam lòng yếu thế.
Ngón tay Mộ Dung Phách Sùng cử động,
một
lóng tay xâm nhập vào trong hoa huy*t còn
đang
khô khốc, “đã
lăn giường với tôi rồi, còn
đi
thông đồng với người đàn ông khác,
không
treo
cô
vào l*иg heo
thì
còn ai nữa?” Mộ Dung Phách Sùng
âm
trầm
nói, ngón tay ở trong chưa từng dừng lại mà gãi gãi trong hoa huy*t của
cô.
Giọng
nói
của Doãn
anh
Ninh dần biến đổi mà tiếp tục mắng, “anh
là tên khốn kiếp, tôi
yêu
người nào
thì
ngủ với người đó, với lại tôi cũng
không
phải là vật phẩm của riêng
anh.” Những lời này của
cô
làm Mộ Dung Phách Sùng hoàn toàn tức giận,
một
hồi bão táp
đang
dần dần lộ ra khỏi màn che.