Chương 2: Mười giây là hôn

"Còn có việc gì không? Không có việc gì thì em trở về ngủ đây".

"Có chứ". Cố Thù cầm lấy hộp quà trên bàn sách, đặt vào lòng bàn tay của Tô Chước, "Lễ vật tặng em. Chúc em sinh nhật vui vẻ".

Tô Chước nhìn hộp quà, là nhãn hiệu đồng hồ đắt tiền nổi tiếng. Tuy không rõ ràng lắm nhưng giá tiền ít nhất phải sáu con số trở lên. Hắn bèn đem món quà này đặt lại trên bàn, đứng dậy rời đi,"Sinh nhật của em đã sớm qua rồi. Kể cả sinh nhật em dù chưa qua thì anh cũng đừng tặng lễ vật mắc tiền như vậy.".

Cố Thù túm chặt hắn, "Cho em thì em cứ cầm đi".

Tô Chước không muốn nói với hắn quá nhiều để làm ra vẻ, xây dựng hình tượng thanh cao. Hắn yêu tiền, nhưng thủ chi hữu đạo, không nên muốn cũng không thể muốn, "Học trưởng Cố, theo đuổi người khác cũng không phải theo đuổi như thế. Hơn nữa, em đã nói rõ với anh rồi, em là thẳng nam.".

( "thủ chi hữu đạo" xuất phát từ câu nói của Khổng Tử:"Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo. Ý là người quân tử coi trọng của cải nhưng không thể tùy tiện nhận của cải.)

"Tô Chước, em xem anh là đồ ngốc sao?"

"Hả?"Tô Chước ngẩn người.

"Em thẳng hay không thẳng anh vẫn có thể nhìn ra được, nhưng lý do vì sao em lại không thích anh thì anh không biết".

Cố Thù đứng lên. Cánh tay ôm lấy cổ Tô Chước. Người cúi xuống, kề sát khuôn mặt vào hắn hỏi, "Em thật sự không thích anh chút nào sao?"

Trên người Cố Thù mang theo một mùi hương đặc biệt, không giống mùi hương nước hoa nhưng ngửi lại rất dễ chịu. Tô Chước ngửi ngửi một chút, ánh mắt liếc nhìn gương mặt Cố Thù, lặp lại lần nữa,"Em là thẳng nam".

"Em hãy nhìn vào mắt anh mà nói. Em nói dối anh phải không?"

Cố Thù cao hơn Tô Chước nửa cái đầu. Tô Chước phải ngước nhìn lên còn Cố Thù cúi đầu xem Tô Chước.

"Không hề."

Tô Chước đã quên trước kia mình từng thấy ở đâu có nói rằng [nếu bạn nhìn chằm chằm người ấy mười giây, người ấy liền sẽ hôn bạn].

Có nhìn mười giây sao? Có.

Hôn không? Hôn.

Một bàn tay Cố Thù ôm chặt bờ vai hắn. Tay còn lại giữ lấy gáy đối phương. Môi chạm môi, răng lưỡi quấn quýt, rồi dần dần khiến nụ hôn này thêm cháy bỏng.

Tô Chước vừa sững sờ vừa tức đến muốn mắng người.

Con mẹ nó.

11 giờ, phòng ngủ tắt đèn.

Trong bóng đêm, Cố Thù hôn hắn thật sự bá đạo, không cho hắn một chút quyền cự tuyệt nào. Bàn tay vốn đặt trên vai Tô Chước chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, nắn bóp cái mông đầy đặn. Cái vật cứng cứng cũng dán sát vào người Tô Chước. Thân thể Tô Chước căng thẳng, giãy giụa càng mạnh.

"Ưʍ...buông ra..Mẹ nó" Tô Chước giãy giụa không được nên trong lúc nhất thời, tình thế cấp bách, hắn liền cắn thật mạnh vào đầu lưỡi Cố Thù. Cố Thù ăn đau, kêu một tiếng. Tay che lại miệng và đành buông Tô Chước ra.

Trong điều kiện không có ánh sáng như này , Tô Chước không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt Cố Thù, mà chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của đối phương.

" Em đã nói là buông ra mà." Tô Chước không biết có gì mà lại có chút chột dạ, "Anh không sao chứ ?".

Cố Thù cảm giác đầu lưỡi mình hẳn không có chảy máu nhưng vẫn rất đau. Điều này cũng không thể trách Tô Chước được. Đây đều là do hắn tϊиɧ ŧяùиɠ lên não gây ra." ..Tê..Đau...Anh sai rồi. Anh xin lỗi"

Tô Chước không có nói chuyện. Hắn vốn bị bệnh quáng gà, bây giờ đôi mắt hắn như bị che đi bởi một tầng vải dệt, rất khó chịu. Tô Chước đứng lên, men theo cái bàn mà về giường của chính mình, sờ soạng nửa ngày tìm được điện thoại mở ra đèn pin, rồi lại đi đến bên cạnh Cố Thù, nói một cách lạnh lùng, "Há miệng em nhìn xem".

"Không có sao đâu, thật"

"Để em nhìn xem", giọng điệu Tô Chước không kiên nhẫn.

Vóc dáng mét chín của Cố Thù phải chịu khổ ngồi im trên cái giường nhỏ này. Miệng thì bị bởi Tô Chước dùng đèn pin chiếu đi chiếu lại.

"Đầu lưỡi không có bị thương. Cắn như vậy mà chưa chảy máu".

Cố Thù, “.. Anh coi như em đang khen anh”.

"Anh về sau đừng làm thế", giọng nới Tô Chước nhàn nhàn nhạt nhưng Cố Thù vẫn nghe thấy được sự trầm trọng trong đó.

"Anh biết, anh sai rồi".Thái độ Cố Thù nhận sai mười phần tốt đẹp, "Ngủ đi thôi Tô Chước. Anh không như vậy, đừng sợ".

Tô Chước thở dài. Thể lực của hắn không thể nào so với thể lực sinh viên khoa thể chất được. Nếu Cố Thù có muốn làm gì với hắn, hắn cũng chống đỡ không nổi. Hơn nữa, trên pháp luật không có luật nào ghi nam sinh cưỡиɠ ɠiαи nam sinh là phạm pháp cả.

Ôi trời, hắn nghĩ nhiều thế làm gì cơ chứ.

Nói trắng ra là Tô Chước không tin tưởng cách làm người của Cố Thù hoặc là trong lòng hắn có thành kiến với kiểu con cháu nhà giàu ăn chơi trác táng như Cố Thù.

"Nếu chuyện này lại xảy ra lần nữa, em sẽ trực tiếp dọn ra ký túc xá". Ba năm học cao trung Tô Chước dựa vào viết văn kiếm lời chút tiền, tuy không nhiều lắm nhưng tiền thuê được một căn phòng trọ gần trường vẫn phải có.

Tô Chước một lần nữa rửa mặt, trở về giường ngủ. Còn Cố Thù vẫn ngồi ở trên giường, luôn cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.