Huân cùng với Tiến với Hòa bước vào trong căn nhà nhỏ xíu. Vẫn một cái quang cảnh như vậy, trong nhà đèn không hề thắp, và vẫn có một người đàn bà dân tộc ngồi lui cui một góc, đang nhóp nhép nhai một thứ gì đó trong miệng. Thứ đó nhễu xuống như một thứ chất nhầy nhớp nháp nhầy nhụa tanh hôi.
Người phụ nữ đó có cái khăn che nửa khuôn mặt, chỉ hở ra một cái miệng đỏ lòm đang nhai một khúc thịt đầy xương xẩu.
Hòa không chịu được, nôn thốc nôn tháo ra tại chỗ. Chỉ có Tiến là bình tĩnh, rọi cái đèn pin vô phía người phụ nữ mà cất giọng hỏi:
– Bà có phải là chủ nhân của tấm chăn này không?
Tiến chỉ về phía cái chăn mà Huân đang cầm trên tay. Người đàn bà đó bắt đầu mở miệng nói, bà ta nói tới đâu là mùi hôi thối bắt đầu bay lên khủng khϊếp tới đó. Thứ ngôn ngữ của bà ta bằng tiếng dân tộc đáp lại mà toàn bộ đều không ai có thể hiểu được ngoài Tiến.
Tiến vừa nghe vừa nhíu mày phân trần. Một lúc sau Huân liền quay sang hỏi:
– Bà ta nói cái gì vậy anh?
Tiến giải thích nói:
– Đại thể thì tôi không hiểu nhiều cho lắm, nhưng ý của bà ta chính là muốn nói, kẻ nào đã lấy trộm cái chăn vì không được sự đồng ý của ba ta, sẽ phải bán linh hồn cho quỷ.
Huân liền nói:
– Tôi không hề lấy trộm nó, tôi đã hỏi mua bà ta nhưng bà ta không hề bán. Sau cùng khi tôi tỉnh lại thì không hề thấy bà ta nữa, nên cũng không trả lại được, nên đâu phải tôi làm chuyện đó.
Tiến cũng gật đầu nói:
– Phải, bà ta cũng nói anh không phải là kẻ ăn trộm, vì chính bà ta đã cố tình trao nó cho anh. Kẻ bán linh hồn cho quỷ thực sự, chính là kẻ đã ăn trộm tấm chăn từ tay anh kia…
Huân sững sờ, một lúc sau mới lắp bắp nói:
– Kẻ ăn trộm cái chăn này của tôi ư? Không phải là anh Hùng sao? Anh ta giờ đã chết…
Tiến gật đầu, liền quay sang nói với người phụ nữ dân tộc kia giải thích. Người phụ nữ đó lắc đầu, và trả lời lại bằng tiếng dân tộc. Tiến nghe xong liền phân tích cho Huân:
– Bà ta nói kẻ bán linh hồn cho quỷ chưa thực sự chết. Phải khi nào kẻ đó chết rồi anh mới có thể đem tấm chăn trả lại bà ta và kết thúc mọi chuyện…
Huân nhíu mày, suy nghĩ một lúc, chợt có một thắc mắc:
– Mà anh có hỏi được xem bà ta là ai, mà lại có thể biết được chuyện này rõ như vậy?
Tiến nói:
– Bà ta là một trong những hậu nhân cuối cùng của vị Mo già người Miêu. Có nhiệm vụ canh giữ tấm chăn đỏ này… Nhưng khi anh lấy nó, bà ta đã biết mình không ngăn cấm được, vì đã có lời tiên tri từ trước đó. Người lấy được tấm chăn sẽ có cách để chấm dứt lời nguyền tấm chăn đỏ.
Huân gật đầu nói:
– Được rồi, vậy anh thử suy nghĩ xem, nếu như theo lời bà ta nói, quả thực là có kẻ bán linh hồn cho quỷ dữ. Vậy kẻ đó là ai mới đúng…
Tiền trầm ngâm một lúc, cuối cùng gằn giọng nói:
– Có thể là Liên, cũng có thể là Toàn!
Cả ba người trong phòng đăm chiêu, Hòa nói:
– Nhưng Toàn đã chết ở dưới vực rồi cơ mà! Chính Khanh đã nói việc ấy!
Tiến lắc đầu nói:
– Chưa chắc, Khanh lúc ấy đã bị quỷ nhập, gã ta chỉ bịa đặt ra mà thôi. Chưa biết chừng người rơi xuống khi ấy là Liên chứ không phải là Toàn.
Hòa kinh ngạc trước suy đoán của Tiến, liền hỏi:
– Vậy Toàn đã đi đâu?
Tiến lại lắc đầu nói:
– Tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn rằng bây giờ chúng ta phải đi tìm kiếm tung tích của cả hai người đó.
Chợt người phụ nữ dân tộc cũng liền cất giọng nói một chặp. Tiến liền càng cho rằng suy đoán của mình là đúng. Anh ta nói:
– Bà ta lưu ý rằng kẻ bán linh hồn cho quỷ, thực sự lại chính là đàn ông!
Cả ba người đều đồng tình người đó rất có thể là Toàn. Rồi họ bắt đầu quay đầu trở ra xe muốn quay về chỗ khu vực cắm trại cũ để tìm kiếm tung tích của Toàn.
Nhưng khi quay trở lại chỗ những chiếc xe, bọn họ lạ thấy Đức đã mất tích, bèn chia nhau đi tìm. Nhưng tìm mãi, tìm mãi mà chẳng thấy Đức đâu cả. Cuối cùng thì Tiến lựa chọn ở lại tìm kiếm tung tích của Đức, còn để Huân với Hòa trở về khu lều cắm trại để tìm Toàn.
Huân với Hòa đồng ý, cả hai người phóng xe như điên dại về chỗ cũ. Một tiếng đồng hồ đã trôi qua kể từ khi họ đến đây, chỉ còn hai tiếng đồng hồ nữa là trời sáng. Huân với Hòa phải nhanh chóng trở về khu lều trại, và xác định xem anh ta có phải thật sự là kẻ đã bán linh hồn cho quỷ dữ hay không, nếu thực sự là như vậy, thì họ phải gϊếŧ anh ta ngay.
Khi họ về đến khu lều trại, thì quả nhiên thấy Toàn đang ở đó thật. Mặt anh ta xước xát bê bết toàn máu, mắt anh ta chợn trừng và trông như một kẻ mất hồn.
Huân tiến tới gần Toàn, kêu lên:
– Toàn, cậu thực sự không chết?
Toàn sửng sốt, quay sang hỏi Huân:
– Mọi người đi đâu hết cả vậy, tại sao ở đây không còn ai. Kia có phải là xác Khanh không, vì sao cậu ta lại chết thương tâm như vậy?
Huân không giải thích, mà chỉ tiếp tục hỏi Toàn:
– Toàn, Liên đâu? Có phải là câu đã gϊếŧ cô ta rồi không?
Toàn lắc đầu nói:
– Thực sự tôi không có gϊếŧ cô ta. Cô ta đẩy tôi ngã xe xuống vực, may mà không chết. Rồi chạy xe thoát ngược trở lại, phi xe về phía trại. Chẳng lẽ mọi người không nhìn thấy!
Huân sửng sốt, liền quay sang hỏi Hòa:
– Cô ta đã phi ngược trở lại con đường này? Vì sao tôi lại không nhìn hay nghe thấy tiếng xe của cô ta nhỉ?
Toàn nhếch mép cười nhạt nhẽo:
– Anh không biết ư? Loại xe của cô ta rất hiện đại, có thể tắt được cả tiếng động cơ khi cần. Cô ta chỉ cần tắt đèn và tắt động cơ khi phi qua chỗ này là xong. Chẳng lẽ Khanh trước khi chết không nói điều này cho các người à? Rằng cô ta đã quay trở lại?
Hòa nói:
– Không hề!
Huân gật đầu phân tích:
– Có thể là khi chúng ta vào đem xác anh Hùng trong lều, không còn ai chú ý tới ngoài đường đại lộ nên mới để cô ta chạy thoát. Hơn nữa Khanh chết nhanh quá, nên không kịp đem chuyện ấy nói cho chúng ta biết!
Hòa gật đầu nói:
– Có lẽ đúng là như vậy, nhưng mà…
Nói đến đây, hai người dường như đều không nói mà nhất loạt hiểu ý nhau. Cả hai đồng thanh hoảng sợ kêu lên:
– Hỏng rồi, người đàn bà trong căn nhà đó…
– Rất có thể chính là ả ta…
Cả hai người đều hãi hùng kinh sợ, và đột nhiên sợ hãi lo cho tính mạng của Tiến và của Đức lúc này.
Toàn ngạc nhiên hiếu kỳ quay sang hỏi hai người:
– Hai người làm sao vậy?
Huân liền giải thích:
– Liên, ả ta đã lừa chúng tôi. Ả ta hóa trang thành một mụ già người dân tộc, rồi lừa chúng tôi rằng anh chính là kẻ bán linh hồn cho quỷ dữ. Ả ta muốn tách tất cả chúng ta ra riêng lẻ, rồi gϊếŧ từng người một!
Toàn đột nhiên đứng phắt dậy, tức giận nói:
– Ả ta ở đâu? Tôi phải băm vằm ả ra cho hả giận, chính ả đã gϊếŧ chết anh Hùng, gián tiếp hại chết Khanh. Còn suýt gϊếŧ chết tôi vì đã đẩy tôi xuống vực nữa…
Huân nhìn đồng hồ, cau mày rồi khẩn trương nói:
– Còn hai giờ đồng hồ nữa là trời sáng. Nghe anh Tiến nói, trời sáng là sẽ không thể tìm ra được căn nhà đó nữa đâu!
Nghe Huân phân tích xong, cả ba người đều gấp rút lên xe máy phóng ngược trở lại nơi mà Huân nói rằng rất có khả năng là Liên đang ở đó.
Ba người phóng xe thêm một lúc thì đã quay trở lại vị trí tọa lạc căn nhà đó. Và tại vị trí đó lúc này. Ba người bàng hoàng nhận ra một sự thật kinh khủng. Tử lúc nào đã có một cái đầu lâu treo lủng lẳng ở cái thanh xà lan của căn nhà gỗ. Và gió đang đung đưa cái đầu lâu có cái lưỡi lè ra nhẹ nhàng du dương như một bản hòa nhạc kinh dị trong nhà thờ vậy. Chiếc đầu lâu đó, không ai khác lại chính là của Đức…