Chương 3: Chờ con lớn lên cũng có thể đem dươиɠ ѵậŧ bỏ vào trong thân thể của ba ba sao?

Thời gian giống như khúc nhạc, chớp mắt thì nó đã trốn qua khe hở giữa các ngón tay.

Lâm Túc dựa vào chính sức mình, thành công nuôi lớn Lâm Niệm thành một chàng thiếu niên tự tin rộng rãi, đẹp trai cao lớn.

Lâm Niệm càng lớn lên, Lâm Túc càng có thể ở trên người của con trai phát hiện bóng dáng của người yêu và hắn ── Lâm Niệm kế thừa gương mặt đẹp trai và đôi mắt của người yêu, đồng thời lại có dáng người cường tráng và tình cảm tinh tế của hắn.

Bây giờ nhìn đứa con trai ưu tú này, Lâm Túc rất ít khi lại cảm thấy đau lòng và chua xót, thay thế chính là cảm giác kiêu ngạo và bình tĩnh của một người cha.

Những năm gần đây, Lâm Túc toàn tâm chuyên chú với việc chăm sóc con trai, chưa từng lại làm quen với bất kỳ ai khác.

Đều không phải là chưa bao giờ có người tỏ ý muốn làm quen với hắn ── sự thật chính là ngược lại. Hắn là một người đã nhấp nháp qua đầy đủ tình yêu tốt đẹp và hiện thực tàn khốc, những trải nghiệm khắc sâu đã làm cho hắn từ một chàng thanh niên mài giũa thành một người đàn ông rất có mị lực.

Nhưng mà Lâm Túc suy nghĩ rất rõ ràng; hắn đã được đến quá sớm và cũng sớm đã mất đi tình cảm chân thành của cuộc đời này. Ở trong cuộc đời thuần túy nhất, ở độ tuổi đẹp nhất, hắn đã đem tất cả tình yêu dâng lên cho người yêu đã mất sớm, về sau lại đem tất cả tình cảm trút xuống trên người con trai của họ. Hắn đương nhiên vẫn còn trẻ, nhưng cũng sớm đã không còn tình cảm dư thừa có thể cho bất kỳ ai khác.

Cho dù là ở đêm khuya tĩnh lặng, thân mình dâʍ đãиɠ vốn đã quen với hoan ái của hắn thường thường cô đơn khó nhịn mà khiến hắn tỉnh dậy, hắn cũng thà rằng đèn nén áp lực của bản thân và chỉ dùng đôi tay để giải quyết qua loa xong việc.

Hôm nay, Lâm Túc tan làm về nhà, trùng hợp nghe thấy từ trong phòng của con trai mơ hồ truyền ra tiếng vang không biết là tiếng thở dốc hay là tiếng khóc nức nở nữa.

“Bảo bảo?” Hắn lập tức lên tiếng dò hỏi, vừa tùy tay cởi bỏ quần áo đã trói buộc mình cả một ngày ── cứ việc Lâm Niệm sớm đã không phải cậu bé nhỏ co rúm năm đó bị bệnh thích tiếp xúc da thịt, nhưng thói quen trần trụi ở trong nhà vẫn được Lâm Túc giữ lại. Khi hắn đẩy cửa phòng khép hờ của Lâm Niệm ra, thì đã là khôi phục thành trạng thái trần trụi không mặc gì cả.

Lúc này, đứa con trai xưa nay đẹp trai mê người của hắn đang cuộn tròn ở góc giường, vừa lộ ra biểu cảm vô cùng đáng thương vừa không hề kết cấu mà loát dươиɠ ѵậŧ hưng phấn bừng bừng ở dưới thân.

“Ba ba……” Thấy Lâm Túc vào cửa, biểu cảm ủy khuất trên mặt của Lâm Niệm càng sâu thêm hơn, dươиɠ ѵậŧ trong tay cũng không tự chủ phun ra vài tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.

Cho dù Lâm Niệm đã trưởng thành, nhưng cậu ở trong mắt của Lâm Túc vẫn là tiểu bảo bối cần nâng niu che chở trong tay. Hắn hoàn toàn không thể nhìn biểu cảm ủy khuất trên gương mặt của con trai, bây giờ khi nhìn hai mắt rưng rưng của đối phương và vẻ mặt bất lực gọi hắn.Trái tim của Lâm Túc như muốn vỡ nát.

“Bảo bảo đừng khóc, nói cho ba ba biết đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn không tự giác dừng giọng điệu dỗ dành con trai, vừa ngồi xuống giường ôm con trai vào trong lòng ngực vừa giơ một bàn tay phủ lên đôi tay của Lâm Niệm và giúp cậu vuốt ve.

“Ba ba……” Giọng mũi của Lâm Niệm trở nên càng đậm. Cậu chui vào trong lòng ngực của ba ba giống như khi còn nhỏ, nhìn cũng không hề nhìn mà chính xác ngậm lấy một bên đầṳ ѵú của hắn, ngậm vào trong miệng và dùng sức liếʍ mυ"ŧ. Đây là việc mà cậu có cai như thế nào cũng không cai được, thói quen nhỏ khi làm nũng với ba ba.

Lâm Túc tự nhiên là nguyện ý bao dung một chút tính tình tùy hứng này của con trai. Vậy là hắn cũng không hề vội vã hỏi, chỉ là vững vàng ôm lấy vai lưng của con trai và chăm chú nhiệm vụ trên tay, mấy cái động tác kỹ xảo thuần thục khiến cho dươиɠ ѵậŧ ngây ngô mạnh mẽ ngẩng đầu lên.

Bởi vì góc độ và vị trí, phần lớn chất lỏng màu trắng ngà đều bắn vào trên ngực bụng của Lâm Túc và chậm rãi nhỏ giọt chảy xuống. Hội tụ ngắn ngủi trên rốn của hắn và tiếp tục uốn lượn chảy xuôi xuống dưới, cuối cùng thấm và bãi cỏ màu đen nồng đậm rồi nhiễm ướt con rồng lớn đang ngủ say ở trong đó.

Lâm Niệm hoàn chỉnh rõ ràng nhìn thấy toàn bộ quá trình và chi tiết. Cậu giống như nhập ma mà tập trung nhìn chằm chằm dươиɠ ѵậŧ mềm mại của ba ba bị bản thân làm dơ, trái tim cậu đập như nổi trống và hốc mắt đỏ lên, cảm thấy có cảm xúc mênh mông mạnh mẽ sắp đè nén không được nữa.

Mà Lâm Túc lại căn bản không hề để ý đến việc nhỏ bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn đầy người, chỉ lo quan tâm biểu cảm rối rắm của con trai. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đâu? Hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm thì đã bị Lâm Niệm dùng sức đè ở trên giường.

Lâm Niệm lập tức nắm lấy dươиɠ ѵậŧ to lớn của ba ba, không biết nặng nhẹ mà vuốt ve nó. Lâm Túc đột nhiên cả thấy hoảng sợ, đang muốn ngăn cản thì lại thấy vẻ mặt kiên quyết của con trai, ngây người nên quên mất muốn giãy giụa.

“Ba ba, người còn nhớ rõ lần đầu tiên khi con chạm đến dươиɠ ѵậŧ lớn của người không?” Lâm Niệm khóc nức nở hỏi.

Mỗi một chi tiết nhỏ có liên quan đến Lâm Niệm đều là báu vật quý giá mà Lâm Túc trân trọng cất chứa, hắn đương nhiên chưa từng quên mất.

Khi đó Lâm Niệm còn rất nhỏ, Lâm Túc mỗi đêm sẽ tắm cùng với con trai. Một ngày buổi tối, hai cha con ngồi chung ở trong bồn tắm không rộng lắm, Lâm Túc chuyên tâm cởϊ qυầи áo của con trai ra và rửa sạch dươиɠ ѵậŧ ho nhỏ non mịn của cậu bé, còn Lâm Niệm thì chăm chú nhìn chằm chằm dươиɠ ѵậŧ rất lớn mềm mại ở giữa chân ba ba.

“Ba ba, tại sao dươиɠ ѵậŧ của người lại lớn vậy nha?”

“Bởi vì ba ba là người lớn a, sau khi bảo bảo lớn lên thì dươиɠ ѵậŧ cũng sẽ trở nên rất lớn rất lớn.”

“Nhưng tại sao lại cần dươиɠ ѵậŧ lớn đâu?”

“Ừm, vì để con có thể cho người mình thích cảm thấy thoải mái vui sướиɠ,” Đại não của Lâm Túc vận chuyển nhanh chóng, cuối cùng vẫn là quyết định nói thẳng không cố kỵ, “Chờ khi con lớn lên, gặp được người mình yêu thì có thể đem dươиɠ ѵậŧ bỏ vào thân thể lẫn nhau, làm chuyện thoải mái và sau đó sinh ra tiểu bảo bảo đáng yêu giống như con vậy.”

“Giống như người và cha sao?” Đôi mắt trong suốt của Lâm Niệm bởi vì tò mò mà vừa tròn vừa to.

Lúc này đây hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau, Lâm Niệm đưa bàn chân non mềm của bản thân hơi thăm dò về phía trước một chút, dễ dàng đạp ở trên dươиɠ ѵậŧ mềm mại ấm áp của ba ba. Cậu chơi vui vẻ mà dẫm đạp nghiền áp vài cái, thấy đồ vật mềm nhũn kia ở dưới chân của mình chậm rãi sung huyết đứng thẳng lên và biến thành một cây gậy lớn nhếch lên cao.…… Thật sự rất thần kỳ nha!

“Đúng vậy, cha của con đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào trong thân thể của ta rất nhiều lần, sau lại đến lượt ta đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào thân thể y. Chúng ta tốn khá nhiều thời gian, cố gắng nếm thử rất nhiều phương pháp, rất vất vả mới có con được.” Lâm Túc không chút nào để ý con trai nghịch ngợm gây sự, chỉ là khi nhắc đến người yêu thì mũi hơi chua xót, đơn giản dùng sức ôm Lâm Niệm cả người dính đầy bọt xà phòng vào trong lòng ngực và hôn nhẹ, “Cho nên con là tiểu bảo bối trân quý nhất của chúng ta. Chúng ta rất yêu con.”

“Ba ba, con cũng yêu người.” Lâm Niệm nhanh chóng đáp lại, “Vậy thì chờ sau khi con lớn lên, có thể đến lượt con đem dươиɠ ѵậŧ bỏ vào trong thân thể của người, làm người thoải mái có được không?”

Lâm Túc lập tức bật cười: “Không phải như vậy. Con càng lớn lên thì sẽ gặp được càng nhiều người, sẽ có một người trở thành người yêu của con, giống như lúc trước ta gặp được cha của con vậy. Hai người sẽ cùng nhau tạo thành một gia đình mới, cùng nhau dựng dục tiểu bảo bảo mới, sống cuộc sống hạnh phúc vui sướиɠ……” Nói xong lời cuối cùng, Lâm Túc không tự giác ngây người mà lẩm bẩm tự nói, giống như bị xúc động bởi tương lai do bản thân miêu tả, rất lâu không kìm chế được.

“Nhưng… nhưng,” cậu bé Lâm Niệm vội vàng giải thích, “Người con yêu nhất chính là ba ba nha, con mới không cùng với người xa lạ khác làm chuyện như vậy đâu. Chẳng lẽ con không thể đem dươиɠ ѵậŧ cho ngài, chỉ làm ngài thoải mái được sao?”

“Ai, bảo bảo ngốc……” Lâm Túc sủng nịch mà xoa xoa cái đầu nhỏ ướt dầm dề của con trai, không có lại tiếp tục nói về đề tài này nữa.

Thời gian nhảy đến hiện tại.

Lâm Túc ngạc nhiên phát hiện, cậu bé nhỏ có khuôn mặt nghẹn khuất năm đó vậy mà không hề khác biệt với thiếu niên đang chống ở trên người hắn.

“Ba ba, con đã cố gắng rất lâu nhưng vẫn tìm không thấy người nào có thể làm con thật lòng yêu thương hơn người.” Lâm Niệm nhịn không được chôn mặt vào trong bộ ngực mềm mại của ba ba, cố ý muốn che giấu nước mắt sắp tràn ra khóe mi của bản thân.

“Vào đêm khuya con nghe thấy rất nhiều tiếng rêи ɾỉ của người, người rõ ràng cũng rất khát vọng làʍ t̠ìиɦ không phải sao? Chẳng lẽ bởi vì cha đã qua đời, mà người phải cả đời không hề làʍ t̠ìиɦ với người khác sao, mà con cũng chú định cả đời không thể hiểu được tư vị khi làm việc thân thiết với người mà mình yêu nhất sao?” Nói xong, giọng điệu của Lâm Niệm lập tức càng thêm tuyệt vọng, cuối cùng khóc lên thành tiếng.

“Bảo bảo ngốc, đừng khóc nha……” Đã rất lâu rồi Lâm Túc không có hoảng sợ không biết phải làm gì như vậy, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

“Vậy người nguyện ý làʍ t̠ìиɦ với con sao?” Lâm Niệm mở to đôi mắt chứa đầy nước mắt nóng hổi và nhìn chăm chú vào hắn.

“……” Dươиɠ ѵậŧ nửa ngạnh của bản thân còn bị con trai nắm chặt chẽ ở trong tay, chuyện tới bây giờ trong đầu của Lâm Túc hoàn toàn hỗn loạn, thật sự cũng nghĩ ra được lý do gì có thể từ chối.

“Được rồi, bảo bảo……” Hắn cuối cùng nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: “Vậy thì con là muốn ba ba dùng dươиɠ ѵậŧ thao con, hay vẫn là muốn dùng dươиɠ ѵậŧ thao ba ba?”