Chương 2: Thật sự xin lỗi, ba ba không có sữa cho con uống

Sinh được con trai nhưng lại mất đi người yêu, chuyện vui nhất và buồn nhất trên đời này đồng thời ập đến trước mặt gần như đã bức điên Lâm Túc.

Tiểu bảo bảo Lâm Niệm là món quà cuối cùng mà người yêu trả giá bằng mạng sống để tặng cho hắn, cũng là chứng minh duy nhất về việc hai người đã từng yêu nhau. Lâm Túc để con trai theo họ của người yêu và dâng hết toàn bộ tình yêu của mình cho Lâm Niệm, nhưng mà ở chỗ sâu trong đáy lòng lại cũng sợ hãi khi phải đối mặt với con trai.

Mỗi lần nhìn thẳng vào đôi mắt ngây thơ trong sáng của con trai, Lâm Túc không thể tự kiềm chế mà nhớ tới người yêu và khóc không thành tiếng.

Giống như thủy triều bao phủ hắn, không chỉ là nhớ nhung và tình yêu mà càng có rất nhiều áy náy và tự trách -- nếu hắn kiên trì gánh vác trách nhiệm mang thai, nếu hắn càng cẩn thận chăm sóc người yêu, nếu bọn họ từng thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra nhiều hơn…… Đáng tiếc, trong đời sống hiện thực chưa từng có nếu.

Lâm Túc ở bên cạnh hỏng mất đã lựa chọn trốn tránh. Hắn giao Lâm Niệm cho hàng xóm có thể tin tưởng chăm sóc, bản thân thì bù đầu bù cổ làm việc ── hắn tự thuyết phục bản thân, tất cả đều là vì Lâm Niệm, vì cho con trai có sinh hoạt tốt hơn. Người yêu đã không ở đây, bây giờ cái gia đình nhỏ tàn khuyết này cần hắn cố gắng gấp đôi mới có thể khởi động được.

Cho đến khi Lâm Niệm tới tuổi đi nhà trẻ, Lâm Túc mới phát hiện bản thân đã phạm sai lầm lớn đến như thế nào. Hàng xóm bác gái không hề ngược đãi Lâm Niệm áo cơm, nhưng dù sao cũng là người ngoài nên không thể cho thằng bé tình yêu đặc biệt của cha mẹ. Lâm Niệm tự nhiên mà trưởng thành co rúm, sợ người lạ, trầm mặc và phong bế tính tình của mình, đã sắp tròn ba tuổi mà vẫn chưa bao giờ mở miệng nói một từ nào.

Nhìn con trai mở to đôi mắt giống như một chú chó nhỏ bị vứt bỏ vừa vô tội vừa nhút nhát, Lâm Túc cảm thấy trái tim của mình đều vỡ nát.

Hắn quyết đoán xin nghỉ dài hạn, mua rất nhiều sách liên quan về giáo dục trẻ em, lại đi hỏi ý kiến của chuyên gia và hy vọng có thể kịp thời bổ cứu sự vô trách nhiệm của bản thân.

Mỗi ngày hắn tay cầm tay chăm sóc Lâm Niệm, tắm rửa thay quần áo cho thằng bé, nghiên cứu thực đơn của trẻ nhỏ và tự tay nấu ăn mỗi bữa ăn, cũng ở khi thời tiết tốt sẽ mặc quần áo trẻ em cho thằng bé và bàn tay to nắm bàn tay nhỏ đi dạo ở công viên gần đó.

“Đây là cỏ, đó là hoa. Đây là một con chó lớn, đó là mèo con. Màu xanh lam ở phía trên là bầu trời, màu trắng là đám mây……” Lâm Túc ngồi xổm bên cạnh Lâm Niệm, nắm lên cánh tay nhỏ phấn nộn như ngó sen dùng đầu ngón tay chỉ, dẫn dắt con trai chậm rãi nhận biết thế giới này.

“Đây là ba ba,” hắn ấn tay nhỏ của Lâm Niệm vào trên ngực của mình, “Đây là bảo bảo,” rồi lại dùng bàn tay to của bản thân đặt trên cái ngực nhỏ xinh của Lâm Niệm. Khi bật thốt lên cái biệt danh kia, trong đầu Lâm Túc hiện lên nụ cười dịu dàng của người yêu, cảm giác có một con dao sắc bén ngọt ngào mạnh mẽ cắm vào trên đầu quả tim của hắn.

“…… Ba ba, bảo bảo?” Lâm Niệm do dự trong chốc lát, mới nhẹ giọng lặp lại.

Lâm Túc sửng sốt, ngơ ngác mà nhìn con trai bảo bối của hắn, sau một lúc lâu hắn duy trì tư thế ngồi xổm và dùng sức ôm con trai vào trong lòng ngực.

Ai cũng không có chú ý đến cặp cha con trẻ tuổi đang ở một góc trong công viên này, càng không có người nghe thấy tiếng khóc thút thít nức nở bị đè nén kia.

Mỗi ngày Lâm Niệm đều trở nên thân thiết với Lâm Túc hơn, cũng càng dũng cảm biểu đạt suy nghĩ của bản thân. Nhưng bóng ma cô độc khi còn bé rất khó biến mất, cậu vẫn luôn cảm thấy khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Ở dưới sự hướng dẫn chuyên nghiệp của chuyên gia, mỗi ngày hắn đều ôm và hôn môi Lâm Niệm, ôm Lâm Niệm vào trong lòng ngực và luôn luôn lặp lại một câu: “Ba ba yêu con, con là bảo bối nhỏ quan trọng nhất của ba ba.”

Lâm Niệm hầu như chưa từng đáp lại, nhưng lại sẽ trộm đυ.ng chạm mu bàn tay của Lâm Túc, hoặc ở khi Lâm Túc ôm cậu thì sẽ vô tình cọ xát cổ của hắn.

Đây là di chứng khuyết thiếu tiếp xúc thân mật của cha mẹ ở thời kỳ trẻ con, Lâm Túc vừa đau lòng vừa xấu hổ mà nghĩ.

Nhận thấy được Lâm Niệm khát vọng muốn được đυ.ng chạm da thịt, Lâm Túc dứt khoát ở nhà đều cởi hết quần áo ra, để bộ dáng trần như nhộng tùy ý Lâm Niệm nhút nhát sợ sệt mà thăm dò thân thể cường tráng của hắn.

Khi được Lâm Túc ôm vào trong ngực, Lâm Niệm luôn cầm lòng không đậu mà hướng về phía bộ ngực của hắn. Cách cơ bắp đầy đặn rắn chắc, Lâm Niệm có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ ổn định của người đàn ông cao lớn này, một chút một chút làm cậu yên tâm mà nheo đôi mắt lại.

Hành động giống như con mèo nhỏ của Lâm Niệm khiến Lâm Túc cảm thấy trìu mến không thôi. Hắn ôm thân hình nho nhỏ của con trai càng gần một chút, đồng thời dùng ngón tay vuốt ve mái tóc đen mềm mại của con trai.

Lâm Niệm rất thích được âu yếm như vậy, thật là thoải mái. Ba ba là dùng cái biểu cảm gì để làm động tác đó đâu? Cậu lặng lẽ ngẩng đầu lên và chóp mũi nhỏ xinh vô tình cọ qua đầṳ ѵú bên trái của Lâm Túc.

Ah, cái đồ vật thịt hô hô này là cái gì vậy? Sau khi bị bản thân không cẩn thận cọ qua một chút, vòng tròn chính giữa màu nâu kia vậy mà chậm rãi phồng lên và đứng thẳng lên. Lâm Niệm nhìn chăm chú vào nó, không tự giác vươn ngón tay ngắn nhỏ trực tiếp chọc lên nó, sau đó nắm, niết, xoa xoa. Lúc thì kéo dài thịt viên chính giữa ra, lúc thì lại ấn nó đã trướng ngạnh vào trong lớp da thịt mềm mại chung quanh. Lâm Niệm chơi vô cùng vui vẻ, trong lúc không chú ý thì móng tay bên cạnh đã véo vào đầṳ ѵú mẫn cảm.

“Ưm,” vốn dĩ Lâm Túc vẫn luôn kiềm chế không cử động tùy ý động tác của con trai nhưng hắn vẫn nhịn không được kêu rên thành tiếng, làm Lâm Niệm đột nhiên phục hồi tinh thần lại từ trong chính trò chơi quấy phá của bản thân và sợ hãi mà tránh thoát, chân tay luống cuống mà nhìn phía Lâm Túc.

Lâm Túc luôn chịu không nổi khi thấy vẻ mặt như vậy của con trai. Lâm Niệm là bảo bối trân quý nhất của hắn, đáng giá được đối xử tốt nhất và có cuộc sống vui sướиɠ nhất, nhưng mà lại bởi vì sơ sót của bản thân mà trưởng thành thành bộ dáng con chim sợ cành cong.

Lâm Túc thở dài, nhẹ nhàng kéo Lâm Niệm về trong lòng ngực của mình, trân trọng mà hôn lên cái trán trơn bóng của con trai và nói: “Bảo bảo, đừng sợ. Ba ba yêu con, con có thể tận tình làm bất cứ chuyện gì với ba ba cũng được hết.”

Lâm Niệm có lẽ còn không thể hiểu được lời nói của Lâm Túc, nhưng lại hiểu được giọng điệu, ánh mắt và động tác tràn đầy sủng nịch và dung túng của Lâm Túc. Nhưng mà cậu vẫn có vẻ co quắp như cũ, Lâm Túc đơn giản chủ động nắm chặt lấy tay nhỏ của con trai, một lần nữa ấn vào trên ngực của mình, gật đầu cổ vũ.

“Cái này là đầṳ ѵú của ba ba.” Thuận tiện nhân cơ hội giáo dục.

Thế là Lâm Niệm lại bắt đầu rất cẩn thận mà chọc chọc đầṳ ѵú của Lâm Túc. Cậu không hiểu, rõ ràng ba ba cũng mua đủ loại đồ chơi kiểu dáng mới lạ xinh đẹp cho cậu, nhưng cậu lại cố tình cảm thấy những cái món đồ chơi tinh xảo đó đều so ra kém thịt viên hấp dẫn ở trước mắt cậu. Đầu nhỏ của Lâm Niệm nhét đầy những suy nghĩ lung tung rối loạn, thế nhưng ma xui quỷ khiến mà trực tiếp mở đôi môi anh đào của mình ra và liếʍ nó.

Lâm Túc trở tay không kịp, nhịn không được mà chấn động ở trong lòng, nhưng lập tức lại an ủi mà mỉm cười với con trai và cũng đưa đầṳ ѵú của bản thân vào trong miệng của con trai. Hắn đã nhìn ra, đây là Lâm Niệm đang ở trong ý thức bồi thường khuyết điểm ở thời kỳ trẻ con của mình ── đời này thằng bé chưa bao giờ liếʍ mυ"ŧ qua đầṳ ѵú của cha ruột, càng chưa từng uống qua dòng sữa thơm ngọt của cha.

Nghĩ đến đây, Lâm Túc cúi đầu nhìn Lâm Niệm chép chép miệng và hút bộ ngực không phân bố ra được cái gì của hắn, cả người lập tức toát lên vẻ đau xót.