Chương 7: Từ Cõi Chết Trở Về (1)

Nguyệt Nguyệt…

- Nguyệt Nguyệt…

- Nguyệt Nguyệt…

Ai đó…là ai đang gọi cô đó…? Tối quá…không thấy gì cả…làm ơn giúp cô…làm ơn…

Một luồng ánh sáng chói lọi xuất hiện bao trùm cả màn đêm bóng tối…

Một giọt…hai giọt…gì vậy, mưa sao? Những giọt mưa hùa nhau nhiễu giọt xuống vai của cô…Một khung cảnh hiện ra trước mắt…

Không thể lầm được, là bóng lưng của Lịch Ngạn, anh mặc chiếc sơ mi đen cầm bó hoa quỳ trước phần mộ dưới mưa, cơ thể anh run lên bần bật…

" Lịch Ngạn…"

Cẩm Nguyệt vui mừng muốn ôm lấy anh từ phía sau, nhưng khi chạy đến chỗ anh chuẩn bị ôm lấy anh cô lại phát hiện…bản thân xuyên qua người anh, căn bản không thể chạm vào anh…Cẩm Nguyệt ngẩn người, giọt mưa…vốn không chạm vào người cô…

Ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt cô không còn nụ cười nữa…anh không phải run vì lạnh…mà là đang khóc…cô xoay người lại thì chết lặng…

Phần bia mộ khắc tên cô, cô…chết rồi sao? Cô cười ngây ngô, phải rồi…cô đã chết trên bàn phẫu thuật rồi…mối tình gần mười năm cứ như thế mà từ bỏ sao…?

Gạt qua mọi thứ, cô gập gối xuống trước mặt anh, đưa tay lên má anh muốn lau đi hàng nước mắt đang lăn dài trên đôi gò má kia nhưng không thể…

" Lịch Ngạn anh đừng khóc…em vẫn tốt mà, chỉ là anh không thể nhìn thấy em thôi…"

- Em bảo anh sao mà có thể không buồn đây chứ? Rõ là nói thích anh giờ lại nằm ở đây sao…

Cẩm Nguyệt vì một câu nói của anh mà bật khóc nức nở, cô không muốn…không cam lòng xa anh như vậy…cô không thể chấp nhận rằng mình đã chết…

" Không…tôi không muốn…tôi không muốn…!!"

Âm thanh truyền qua các tần không gian…hình ảnh Lịch Ngạn trước mắt đang xa dần, cô đuổi theo nhưng…không kịp…lại một lần nữa tan biến, mọi thứ một lần nữa lại chìm trong bóng tối…Cẩm Nguyệt ngồi bệt xuống òa khóc…cô không muốn như thế…đang yên đang lành bỗng nhiên lại chết…không cam lòng…

" Cẩm Nguyệt…!"

Lại một giọng nữ khác gọi cô, ngẩng đầu lại cô thấy Đoàn Vy Linh…chuyện này là sao? Tại sao cô lại nhìn thấy Vy Linh? Cẩm Nguyệt nghĩ một lúc vẫn không ra đáp án, cô cười nhạt cất giọng:

" Cô đến để trả thù tôi đã cướp Lịch Ngạn sao?"

Đoàn Vy Linh mỉm cười lắc đầu trong rất ôn hòa. Cô ấy đến gần cô.

" Ngay từ đầu anh ấy vốn không hề yêu tôi…anh ấy chỉ là cảm xúc nhất thời và cảm thấy ân hận vì nghĩ cái chết của tôi là do anh ấy thôi"

Cẩm Nguyệt khó hiểu nhìn Vy Linh, Vy Linh lại tiếp tục nói:

" Sớm biết cô có tình ý với anh ấy tôi đã không làm vậy. Người đàn ông được ba tôi hứa hôn cho tôi là Ôn thiếu, Ôn thiếu là Lịch Ngạn đề cử để ba tôi chọn con rể…tôi không chấp nhận nên chạy xe muốn đi tìm anh ấy hỏi cho ra lẻ không may gặp tai nạn…vì vậy anh ấy luôn tự trách…"

" Rõ ràng cả hai người rất yêu nhau mà? " Cẩm Nguyệt ngờ vực nhìn cô gái trước mặt vô thức ngồi bệt xuống nền đất, cũng không rõ nó là nền đất hay cái gì chỉ biết cô đang mỗi chân và bất chấp ngồi đại.

" Đó chỉ là vở kịch chưa kịp hạ màn mà thôi…"

Vy Linh thấy vậy cũng ngồi xuống cạnh cô.

" Có một điều mà cô không biết, chúng tôi là anh em họ hàng…anh ấy vì một số chuyện nào đó đã nhờ tôi làm người yêu tạm thời, còn việc anh ấy xa lánh cô thì tôi không hề biết"

Cẩm Nguyệt gương mắt nhìn Đoàn Vy Linh, nếu không yêu tại sao anh lại tự trách mình suốt mấy năm qua chứ?

Thấy ánh mắt ngờ vực của Cẩm Nguyệt, Đoàn Vy Linh nở nụ cười tươi tắn, không biết là đọc được suy nghĩ của cô hay sao mà cất giọng:

" Cô hỏi anh ấy sẽ rõ hơn"

Còn chưa định hình lại mọi chuyện, tiếng chuông nhà thờ từ đâu vang lên, Đoàn Vy Linh mỉm cười vội vàng tạm biệt cô nhưng không quên để lại cho cô một câu:

" Cho tôi gửi lời hỏi thăm anh ấy, chúc hai người hạnh phúc…"

" Khoan đã…"

Đoàn Vy Linh biến mất, luồng ánh sáng trắng lại xuất hiện bao phủ cả ánh nhìn của cô…

" Ta thấy con là cô gái tốt…nếu có thể, con hãy đi giành lấy người con trai kia đi…!"

[…]

2 ngày trước…

Sau khi cô chìm vào hôn mê sau, lực lượng bác sĩ và y tá đã sốc điện kí©h thí©ɧ tim dùng mọi cách, cuối cùng nhịp tim khó khăn trở lại bình thường, huyết áp cũng trở lại bình thường, ca phẫu thuật tuy trắc trở nhưng kết quả mỹ mãn.

Trong văn phòng của bác sĩ Thụy, Lịch Ngạn căn thẳng đan các ngón tay vào nhau.

Bác sĩ Thụy bắt đầu vào vấn đề chính…

- Mang thai ngoài tử ©υиɠ đây là tình trạng có thể đe dọa đến tính mạng của người mẹ. Hiện tượng này xảy ra khi một phôi thai hình thành và phát triển ở ngoài tử ©υиɠ, thường là ống dẫn trứng.

- Nhưng lúc sáng cô ấy còn nói là đến tháng?

Bác sĩ Thụy gật đầu, lấy trong tệp tài liệu một tờ giấy về bệnh án của cô đưa cho anh, bác sĩ Thụy tiếp tục nói:

- Các triệu chứng có thai ngoài tử ©υиɠ xuất hiện bao gồm đau vùng chậu mạnh hoặc chuột rút, buồn nôn và chóng mặt, khi quan hệ cũng sẽ chảy máu, hoặc cũng sẽ như chu kì hàng tháng. Đa số thai nhi ngoài tử ©υиɠ sẽ phát triển như phôi thai bình thường từ hai đến ba tháng mới vỡ nhưng tình hình của cô Cẩm lại vỡ khá nhanh, cộng với trên người cô ấy có nhiều vết thương nhỏ đây cũng là một trong những yếu tố nhỏ gây ra sự vỡ thai ngoài tử ©υиɠ sớm…tôi có một câu hỏi là thai nhi ngoài tử ©υиɠ cũng đã được một tháng mà gia đình không phát hiện sao?

Lịch Ngạn ngỡ ngàn, một tháng? Anh tự thầm trách lương tâm mình, một tháng trước anh bị mấy ông già trong công ty chuốc say là cô đưa anh về…sau đó…sau đó anh không nhớ gì cả…anh xiết chặt lòng bàn tay lại, ánh mắt vô cảm như đang nhìn về thứ gì đó…

- Sẽ để lại di chứng gì?

Bác sĩ Thụy bỗng nhiên im lặng một lúc, anh ta thở dài trả lời:

- Về sau sẽ khó mang thai hoặc vô sinh…

Lịch Ngạn nhắm mắt lại vài giây, rồi vô cảm đứng.

- Tôi biết rồi!

Nói chuyện xong với bác sĩ, Lịch Ngạn quay trở lại căn phòng VIP nơi Cẩm Nguyệt đang được tĩnh dưỡng.

Anh ngồi cạnh giường, nắm đôi bàn tay cô xoa xoa.

- Nguyệt Nguyệt em còn không mau tỉnh lại chồng em sẽ đi cưới người khác thật đấy!

Lịch Ngạn than thở bên tai cô. Anh đưa tay lên vuốt mái tóc cô: “Mau tỉnh lại còn đi gội đầu. Em sợ nhất là tóc dơ mà nhỉ? Giờ tóc em toàn là máu…còn không dậy gội đầu anh sẽ giúp em tiễn mái tóc xuông mượt về xứ sở thần tiên!”

Nói thì nói vậy nhưng Lịch Ngạn làm sao nở cắt đi mái tóc dài mà cô cất công nuôi dưỡng? Anh chòm người đặt nụ hôn lên trán cô.

Ngẫm nghĩ một lúc, anh lấy trong túi ra một chiếc nhẫn ngấm nhìn nó thật lâu:

- Số em đúng là không phải số hưởng. Ngay thời khắc sắp được cầu hôn lại hôn mê…

Anh than vãn vài câu rồi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô. Chiếc nhẫn đơn giải ấy vậy mà lên tay cô lại đẹp một cách lạ thường. Lịch Ngạn vuốt ve bàn tay cô: “Chờ em tỉnh dậy, anh sẽ cầu hôn tử tế lại sau. Chiếc nhẫn này xem như đặt cọc em, không ai được mang em đi cả…”

Kể cả là tử thần…không ai được mang em đi…

Bàn tay anh xoa xoa bàn tay mềm mại khô khốc của Cẩm Nguyệt mãi đến lúc nhận thức được thời gian đã là khuya. Anh gọi một số vệ sĩ đứng ngoài cửa phòng gác, về tắm rửa tay đồ rồi mới vào lại. Lúc chiều bồng cô đi gấp cả người anh toàn là máu của cô.