Chương 6: Cảm Ơn Anh...Vì Tất Cả...

Lịch Ngạn nghe tiếng động lớn chạy ra xem đã thấy cô nằm trên sàn, chân và tay cô dính đầy máu. Anh hoảng hốt chạy lại ôm cô ra xe.

Chiếc xe Audi lao như bay trên xa lộ tấp nập. Lịch Ngạn nhấn ga chạy đến bệnh viện với tốc độ cao nhất có thể. Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt điển trai, hơi thở trở nên gấp gáp. Anh đây là đang chạy đua với thời gian, giờ phút này trong đầu anh chỉ nghĩ đến việc cứu cô, anh là một người chưa từng tin vào tín ngưỡng nhưng bây giờ anh đang cầu xin trời phật cứu giúp Cẩm Nguyệt…

- Nguyệt Nguyệt…em nghe tôi nói không? Nguyệt Nguyệt…

Lịch Ngạn nhấn ga chạy xe với tốc độ cao vừa điên cuồng gọi tên cô. Cẩm Nguyệt trong nhận thức mơ màn mở mắt, đã bao lâu rồi…anh chưa gọi cô là Nguyệt Nguyệt? Cô thoáng trộm nhìn gương mặt sợ sệt, lo lắng lấm tấm mồ hôi của anh môi cô bất giác cong lên…anh đang lo lắng cho cô sao? Chỉ sợ cô không thể ở cạnh anh được nữa rồi…

- Lịch Ngạn…em thích anh…!

[…]

Cẩm Nguyệt được đưa vào phòng cấp cứu với tình trạng khẩn cấp, Lịch Ngạn cố giữ bình tĩnh không gây chuyện làm phân tâm các bác sĩ và y tá ở bên trong.

Một lúc lâu sau, vị bác sĩ trẻ gấp gáp bước ra từ phòng cấp cứu gọi lớn:

- Anh là người nhà của bệnh nhân đúng không?

Lịch Ngạn hồi hộp gật đầu, anh chàng bác sĩ kia liền đưa cho anh một tờ giấy cam kết.

- Kết quả kiểm tra bệnh nhân mang thai ngoài tử ©υиɠ, thai nhi vỡ cần phẫu thuật loại bỏ gấp. Nhờ anh ký tên vào giấy cam kết sẽ chịu mọi trách nhiệm khi ca phẫu thuật thất bại để chúng tôi tiến hành phẫu thuật.

Lịch Ngạn xiết chặt lòng bàn tay thành quyền, mang thai ngoài tử ©υиɠ? Không phải lúc sáng còn nói là đến tháng sao? Anh vò đầu bức tóc cũng không biết nên làm sao, nếu anh ký rồi mà ca phẫu thuật thất bại Cẩm Nguyệt có chết không? Đầu óc anh loạn cả lên trong nhất thời không thể nghĩ được gì cứ lanh quanh là phải nghĩ ra phương án cứu cô mà không chịu ký vào bản cam kết để bệnh viện tiến hành phẫu thuật, một y tá lại chạy ra la lên:

- Bác sĩ Thụy, bệnh nhân có tình trạng xuất huyết…

- Anh à, tôi nói này nếu anh còn chừng chừ vợ anh sẽ chết đấy! - Vị bác sĩ biết không còn thời gian liền lên tiếng giục anh.

Lịch Ngạn thật sự hoảng loạn, anh giật bản cam kết từ tay vị bác sĩ không thèm nhìn mà nhanh chóng ký vào…

Ca phẫu thuật được tiến hành. Trong phòng phẫu thuật, các bác sĩ và y tá cẩn trọng tiến hành từng giai đoạn.

- Dao…

- Kéo…

- Đồ gấp…

Máy đo huyết áp bỗng nhiên vang lên một âm thanh chói tai…

- Huyết áp đang giảm…

Một cô y tá báo cáo tình hình, mồ hôi của các bác sĩ và y tá chảy dài trên gương mặt, mặc dù trong phòng đang mở máy lạnh nhưng vẫn không thể ngăn nổi những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt của mỗi người… một cô y tá lấy khăn giấy thấm mồ hôi cho bác sĩ chủ trì.

- Nhịp tim giảm…

Những tiếng *tít* vang ra từ máy khiến các bác sĩ càng căn thẳng hơn…Bỗng nhiên đôi mắt Cẩm Nguyệt lại hé mơ, cô cảm thấy toàn thân tê liệt. Đôi môi khô cằn, cổ họng đau rát khó khăn mấp mấy:

- L…Lịch…Ngạn…

- Cô à, cô vẫn tỉnh táo chứ? - Một cô y tá thấy đôi mắt của cô mở liền đến cạnh hỏi thăm tình trạng.

- Lịch…Ngạn…

Cổ họng cô khô rát, giọng nói chỉ thơm thóp đủ để cô y tá nghe được hai chữ “Lịch Ngạn” phát ra từ miệng cô.

- Lịch Ngạn? - Cô y tá hỏi lại, cô ấy muốn khẳng định rằng cô ấy nghe đúng.

Bác sĩ Thụy nghe thế thì nhớ đến chữ ký lúc nảy, người ký tên Lịch Ngạn.

- Cho chồng cô ấy vào…

Y tá lập tức làm theo. Lịch Ngạn mặc bộ đồ xanh khử khuẩn mà cô y tá đưa, anh chạy vào cạnh cô.

Lịch Ngạn vội nắm lấy bàn tay cô xoa xoa, trên môi lại nở nụ cười trấn an cô. Cẩm Nguyệt nhìn thấy anh thì an tâm phần nào, dòng nước nóng hổi từ trong khóe mắt cô vô thức tràn ra. Hai tay anh nắm chặt bàn tay cô.

- Cố lên…anh vẫn ở đây…

Cẩm Nguyệt gắng sức lắc đầu nhẹ vài cái, cô biết cô sắp chết rồi…cổ họng cô nức nghẹn lòng bàn tay cô bỗng nhiên cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh, cô nắm chặt bàn tay anh, nước mắt chảy ra không ngừng…

Đôi mắt đen sâu thẳm chứng kiến vẻ kiên mặt Cẩm Nguyệt đang dần nhợt nhạt cuối cùng lại nhỏ giọt…anh sợ rồi…anh thật sự sợ cô sẽ bỏ anh…thứ gọi là nước mắt kia đang đua nhau chảy ra từ hốc anh.

- Nguyệt Nguyệt…đừng bỏ anh…chỉ cần em bình an điều gì anh cũng làm…xin em…xin em đấy…!

Cẩm Nguyệt nghe những lời này phát ra từ miệng anh, cô mỉm cười nhìn anh, anh sợ cô bỏ anh đi sao? Vậy cô sẽ không bỏ anh đi…cô không muốn chết nữa…cô muốn sống…

- Bác sĩ không ổn rồi…huyết áp tiếp tục giảm, nhịp tim cũng đang giảm…

Hai tai Cẩm Nguyệt như ù đi…cô xiết chặt bàn tay đang nắm bàn tay anh:

- Lịch Ngạn…em biết…nếu bây giờ em không nói…thì sẽ không còn cơ hội nữa…

- Đừng nói nữa…xin em…đừng bỏ anh…

Mặc kệ lời cầu xin của Lịch Ngạn cô vẫn tiếp tục nói.

- Em thích anh…rất thích anh…

Lịch Ngạn nắm chặt bàn tay cô.

- Anh biết…anh biết…

- Anh có…có…thích…em không…?

- Nguyệt Nguyệt…đừng nói nữa…

Cơn đau nhói tràn lan khắp cơ thể cô, máu từ miệng tuông ra như mưa, cô phải đi rồi sao?

- Trả lời em đi…

Âm thanh chói tai kêu mỗi lúc càng lớn, nhịp tim của các bác sĩ và y tá cũng bồi hồi theo…Lịch Ngạn nhìn máy đo nhịp tim của Cẩm Nguyệt, tim anh như vỡ ra…

- Thích…không những thích mà còn yêu…rất yêu…em phải tiếp tục sống để tận hưởng những ngày hạnh phúc sắp tới…em nghe không?

Cẩm Nguyệt mãn nguyện nở nụ cười tươi…đôi mi dường như trĩu nặng không nhấc lên nỗi, cô khẽ nói với Lịch Ngạn:

- Em ngủ một chút nhé!

- Nguyệt Nguyệt…đừng…đừng ngủ…nhìn anh đi…

Tiếng *tít* chối tai kéo dài vang dội cả phòng cấp cứu, thời gian như có lực giữ mà chạy chậm lại…không khí căn thẳng bao trùm cả căn phòng…dao mổ trên tay bác sĩ rơi xuống đất tạo ra âm thanh lạnh lẽo…máu từ miệng Cẩm Nguyệt tràn ra không điểm dừng, nụ cười xinh xắn trên môi biến mất…đôi mắt xinh đẹp đã không còn thay vào đó là đôi mi đang nghiến chặt vào nhau…giọt nước mắt cuối cùng còn đọng trên khóe mi đã lăn dài xuống tay Lịch Ngạn…

Cảm ơn vì tất cả…cảm ơn đã cho em biết thế nào là tình yêu…cảm ơn đã ở bên cạnh em vào thời khắc cuối cùng…cảm ơn đã cho em cảm nhận được hơi ấm từ anh…cảm ơn đã làm mặt trời của em trong suốt thời gian vừa qua…cảm ơn anh vì tất cả…yêu anh…

[…]

- Nguyệt Nguyệt…

- Nguyệt Nguyệt…

- Nguyệt Nguyệt…

Ai đó…là ai đang gọi cô đó…? Tối quá…không thấy gì cả…làm ơn giúp tôi…làm ơn…