Chương 12: Bà Dì Gõ Cửa (3)

P/S: Tác giả còn thiếu sót kinh nghiệm, nên mọi người tự tưởng tượng thêm tình cảnh của vợ chồng nhà này nha:33

______________________

Lịch Ngạn ôm cả người Cẩm Nguyệt thẩy cô lên chiếc giường duy nhất trong căn phòng. Anh tháo cà vạt ra trói hai tay cô lại.

- Ngạn…anh làm gì vậy…?

Cẩm Nguyệt vùng vẫy, cô không muốn…mặc cho sự khán cự của Cẩm Nguyệt, Lịch Ngạn tháo chiếc sơ mi trên người một cách nhanh gọn, tay anh như một thói quen xé cái áo chướng mắt trên người cô một cách thuần thục.

- Lịch Ngạn…

Cẩm Nguyệt ra sức giẫy giụa. Nhưng lại không có khả năng chóng lại hành động của anh. Đôi môi anh như một chiếc máy hút muốn nuốt cả môi và lưỡi của cô. Chiếc váy ngắn đã nằm dưới sàn lúc nào không hay, bàn tay anh tìm đến nơi ẩn mật.

Bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn bên trong khiến Cẩm Nguyệt đỏ mặt, nụ hôn ướt ác di chuyển xuống vùng cổ và vùng xương đòn một cách thành thạo. Lịch Ngạn cắn nhẹ lên cổ cô để lại một dấu ấn không hề nhạt.

Nước từ trong *** ***** chảy ra ướt cả tay anh, Lịch Ngạn mỉm cười quái dị nhìn Cẩm Nguyệt. Những tưởng anh sẽ thôi không ngờ Lịch Ngạn lại cho một ngón vào. Cẩm Nguyệt dường như nín thở, hơi thở cô gấp gáp hơn. Cẩm Nguyệt như chìm trong du͙© vọиɠ, đôi mắt cô mờ nhạt mọi thứ trước mắt như một giấc mơ…Cẩm Nguyệt không thể nhịn mà kêu lên vài tiếng “ư…a”

- Em yên tâm, phòng này cách âm…

Cẩm Nguyệt gật đầu, bàn tay ma quái của Lịch Ngạn không ngừng di chuyển trong cô. Anh đến sát tai cô, cất giọng quỷ dị…

- Bây giờ có muốn hay không…?

- Có…muốn…muốn a~

Cẩm Nguyệt không thể kìm chế du͙© vọиɠ trong bản thân…

Hai chân cô theo bản năng tự dang rộng ra, đầu lưỡi điêu luyện của Lịch Ngạn không ngừng làm mát cho nơi ẩn mật. La liếʍ rồi lại hút khiến nơi đó dần trở nên ướt ác, kí©h thí©ɧ…Nước từ trong chảy ra thảy điều vào miệng Lịch Ngạn. Đầu lưỡi anh lại trêu đùa một lần nữa…tay Lịch Ngạn không ngừng xoa nắn cặp mông đầy đặn của Cẩm Nguyệt. Khiến cô dâʍ ɭσạи rêи ɾỉ trong hỏa dục…

Tay anh một lần nữa tìm đến nơi ẩn mật của Cẩm Nguyệt. Ngón tay thon dài lặng lẽ chuôi vào bên trong, ngón tay ra vào khiến Cẩm Nguyệt rên lên trong du͙© vọиɠ.

- Đừng dừng…đừng dừng lại…

Lịch Ngạn mỉm cười quỷ dị, anh chính là yêu nhất gương mặt khi chìm trong du͙© vọиɠ của Cẩm Nguyệt. Một ngón nữa ham muốn chui vào, Cẩm Nguyệt tự cắn chặt tay để không kêu quá lớn…dù sao đây cũng là ở công ty…

Hai ngón tay liên tục di chuyển trong cô…

- Nh…nhanh một xíu…

Gương mặt tuấn tú xuất hiện nụ cười dâʍ ɖu͙©, bàn tay càng di chuyện nhanh hơn…

- Ư…ư…a…ư…

Tiếng rên của cô càng khiến đầu ốc Lịch Ngạn điên đảo…

Bàn tay Lịch Ngạn không ngừng ra vào đến khi mật dịch đã chảy ra tràn trề những ngón tay ấy mới nhẹ nhàng rời khỏi.

Anh nhanh chóng cởi chiếc quần trên người ra. Cẩm Nguyệt nắm lấy cậu chủ nhỏ, cô thèm thuồng ngậm lấy cậu chủ. Ôm cậu chủ nhỏ trong lòng bàn tay, Cẩm Nguyệt trêu đùa cậu chủ nhỏ bằng cách vuốt lên vuốt xuống, tay còn lại không ngừng trượt sờ mó từng cơ bụng của Lịch Ngạn…

- Một chút nữa…

Hơi thở Lịch Ngạn trở nên gấp gáp, chỉ một chút nữa thôi…

Cẩm Nguyệt đưa lưỡi la liếʍ, cậu chủ nhỏ của Lịch Ngạn đang chảy nước vải. Cô ngậm lấy đầu cậu chủ nhỏ, cắn nhẹ đầu cậu chủ áp chế lại thứ nước sắp ra. Cô lại ngậm lấy la liếʍ, tay không ngừng kí©h thí©ɧ cậu chủ nhỏ.

- Ưm…sắp rồi…

Cơ thể Lịch Ngạn nóng bừng lên, Cẩm Nguyệt lại đưa răn cắn nhẹ đầu cậu chủ nhỏ của anh khiến nó muốn ra cũng không được, quay vào cũng chả xong. Cẩm Nguyệt trêu đùa cậu chủ nhỏ ấy khiến nó cứ muốn ra rồi lại ứa lại bên trong…

- Vợ à…em thích chơi đùa thế sao…?

Cẩm Nguyệt không trả lời, tay cô vuốt nhanh hơn, cậu chủ nhỏ lên tột đỉnh đẩy ra một chất nhầy lên người cô. Lịch Ngạn liền ôm lấy cô, chiếm đoạt đôi môi nhẹ như cánh hoa quyến rũ của Cẩm Nguyệt…

Cậu chủ nhỏ đã ***** ****, đang tiến sâu vào bên trong cô. Từng cái như đẩy khiến Cẩm Nguyệt như chết đi sống lại.

Đôi môi Lịch Ngạn lại đói khát tìm đến môi cô ngậm mυ"ŧ tha thiết, bên dưới không ngừng ra vào. Cẩm Nguyệt trong cơn du͙© vọиɠ lật ngược người anh xuống giường. Cẩm Nguyệt nắm lấy tay anh dùng sức nhấp nhô. Để không phát ra những tiếng rêи ɾỉ khó nghe, Cẩm Nguyệt cúi xuống lưỡi cô quấn lấy lưỡi Lịch Ngạn không rời.

Lịch Ngạn biết Cẩm Nguyệt vừa đau vừa không còn sức vì thế anh nắm chặt tay cô tự đẩy lên. Cô “ư, a” lại khiến Lịch Ngạn thích thú hơn.

Buông tay Cẩm Nguyệt, Lịch Ngạn lại đặt cô lên đùi, tay anh đặt ngay hông cô đẩy lên đẩy xuống theo ý muốn. Cẩm Nguyệt mơ màn chỉ biết bấu chặt vai anh để giảm bớt cơn đau.

- Từ…từ…nhẹ thôi…

- Đừng vội…nhẹ thôi…

Bên ngoài hành lang, tiếng của cô và anh tiên tục vang lên, tuy là tường cách âm nhưng vẫn không cách được những tiếng dâʍ ɭσạи của cô và anh. Lịch Thị có một quy tắc, nếu không có sự cho phép của anh ai cũng không được bước chân lên tầng 64.

Vì thế những tiếng dâʍ ɖu͙© kia cho dù lọt ra bên ngoài thì cũng chỉ có không khí nghe thấy…

- Bảo bối…em thật ngoan…

Anh ôm Cẩm Nguyệt xuống chiếc ghế cong kì quặc có sẵn trong phòng, lúc nảy cô còn không biết chiếc ghế này để làm gì giờ thì biết ý đồ của anh rồi…bảo cô mang cơm lên mục đích là muốn ăn cô…

Cẩm Nguyệt theo bản năng đưa hai chân lên vai anh, tay nắm chặt tay vịnh trên đầu ghế. Cậu chủ nhỏ ra vào rất mạnh bạo khiến Cẩm Nguyệt hét toán lên…cậu chủ đúng là không biết thương qua tiếc ngọc…

Lịch Ngạn có vẻ mệt mỏi ngã xuống người cô, ngậm chiếc môi đỏ ửng sưng tấy của cô, bên dưới vẫn không ngừng ra vào. Móng tay Cẩm Nguyệt trượt trên tấm lưng rộng rắn chắc của Lịch Ngạn, mặc cho lưng đang rỉ máu cũng không thể ngăn sự du͙© vọиɠ trong Lịch Ngạn lúc này…

Anh lại ôm cả người Cẩm Nguyệt đứng dậy. Tay Cẩm Nguyệt ôm lấy cổ anh, Lịch Ngạn ngậm lấy một bên nhũ hoa, tay anh xoa nắng cặp mông cô, hông theo bản năng tự thúc vào bên trong Cẩm Nguyệt…cậu chủ nhỏ của Lịch Ngạn mệt mỏi để lại tinh hoa trong mật đạo của Cẩm Nguyệt, tiếc nuối ra khỏi người cô.

Sau trận hoan ái cuồng nhiệt, Lịch Ngạn và Cẩm Nguyệt nằm trên giường khó khăn hít thở. Mặc dù trong phòng có máy điều hòa nhưng thân thể của cô và Lịch Ngạn đều ướt đẫm…

[…]

Cẩm Nguyệt tỉnh dậy đã là chuyện của buổi tối, ngoài ban công thành phố đã lên đèn, rèm cửa đung đưa theo nhịp gió. Cẩm Nguyệt nắm lấy bàn tay đang ôm eo cô, khẽ mỉm cười…

Mong rằng mọi chuyện sẽ êm đẹp như thế mãi…