Châu Anh vui vẻ nghe điện thoại, hai từ Cảnh Thiên phát ra từ miệng Châu Anh , khiến tầm mắt cuối cùng của Diệp Hoan dừng trên gương mặt xinh đẹp của Châu Anh .
Cảnh Thiên … chắc là do cô nghĩ đến anh nên mới có phản ứng như thế. Cửa thang máy lúc này cũng mở ra . Châu Anh đi ra ngoài trước, Diệp Hoan còn thẩn thờ đứng đó, cho đến khi con trai níu tay cô:
" Đi thôi mẹ…"
Lúc này Diệp Hoan mới sực tỉnh , dẫn con trai ra khỏi thang máy.
Đi đến siêu thị cách chung cư không xa , Diệp Hoan mua vài thứ đồ ăn vặt cho con. Cô chọn rất kĩ còn đọc thành phần , hạn sử dụng.
Đang mải mê chọn đồ, Diệp Hoan nghe ai đó gọi mình, cô quay đầu lại nhìn thấy Vũ Thư.
Vũ Thư ôm bụng đi lại, miệng mỉm cười: " Đúng là chị Hoan rồi, em cứ tưởng nhìn nhầm."
Lăng Quân Hạo xách giỏ đồ phía sau , sợ vợ đi nhanh ngã :" Vợ ơi ,đi chậm thôi em ."
Diệp Hoan hơi bất ngờ khi gặp Vũ Thư ở đây:"
" Ừ …là chị đây…lâu rồi không gặp." Diệp Hoan nhìn Lăng Quân Hạo khẽ cúi đầu chào anh. Cả hai sau khi thanh toán tiền, vào một quán trà cũng nằm trong siêu thị , ngồi nói chuyện một lúc.
Diệp Hoan nhìn hai vợ chồng trẻ trước mặt, một người cưng chiều, một người ngoan ngoãn nghe lời, cô có chút tủi thân, ngưỡng mộ .
Vũ Thư xoa xoa bụng bầu đang còn nhỏ:" cũng 5 năm rồi chứ ít gì, hôm bữa em nghe chị Huyên bảo chị về rồi, em cũng muốn gặp chị mà chưa có dịp, không nghĩ gặp chị ở đây."
Diệp Hoan mỉm cười:" chị thuê nhà gần đây… "
Diệp Chính ăn hết que kem trên tay , cậu muốn ăn thêm que nữa. Diệp Hoan sợ con trai đau bụng không cho cậu ăn nữa.
" Kem lạnh, con ăn nhiều sẽ đau bụng , mai ăn tiếp con nhé."
Diệp Chính liếʍ liếʍ môi:" Cho con ăn thêm một que nữa thôi mà mẹ… mẹ ơi."
Nghe tiếng nũng nịu của con trẻ, Diệp Hoan đành chiều theo con .
" Con trai chị dễ thương quá à, lớn lên chắc chắc trở thành đại Mỹ nam.
Cả hai nói chuyện nữa ngày. Lăng Quân Hạo kiên trì ngồi đợi. Cậu nhóc Diệp Chính sau khi ăn kem, gối đầu ngủ say trên chân mẹ.
Lăng Quân Hạo nhìn đồng hồ,đã đến giờ vợ anh uống sữa bầu, sợ vợ mệt, anh nhắc nhở đã muộn, Cả hai kết thúc cuộc nói chuyện,vui vẻ còn hẹn gặp lại nhau nói chuyện nhiều hơn .
" Em về với chúng tôi luôn nhé." Lăng Quận Hạo nhìn Diệp Hoan cõng con trai trên vai .
" Dạ thôi ạ , Nhà em cũng gần ngay đây , em không làm phiền hai người nữa ? "
Chiếc xe hơi màu đen chạy giảm tốc độ dần dần dỗ trước toà chung cư .
Doãn Cảnh Thiên không xuống mở cửa xe cho bạn gái như các anh người yêu khác vẫn thường làm cho cô gái cũng mình . Anh chỉ nhàn nhạt nói:" Em về ngủ sớm, mai anh gọi cho em ."
Châu Anh không lạ gì thái độ này của anh , một năm trước quen anh thế nào bây giờ anh vẫn như vậy , không thay đổi. Cô không biết người trước kia đối xử với anh như thế nào mà khiến tim anh nguội lạnh như vậy.
" Vẫn còn sớm, em muốn hôm nay anh lên nhà thưa ba mẹ "
Cảnh Thiên thấy hôm nay Châu Anh có chút vô lí:" Thưa chuyện gì thì cũng để hôm khác sớm hơn."
Châu Anh nhất quyết không nhượng bộ, hôm nay cô muốn anh phải làm theo ý mình: " Cũng chẳng có gì quan trọng, em chỉ muốn anh đưa em đến cửa nhà , vào chào ba mẹ em một tiếng xem như bạn trai quan tâm bạn gái đưa cô ấy về nhà … Yêu cầu như thế quá đáng lắm sao ?"
" Hôm nay em sao thế? Anh có vài ly rượu trong người rồi, em còn muốn anh vào gặp ba mẹ em ."
Thấy Châu Anh sắp khóc, Cảnh Thiên liền nhượng bộ, dù sao cũng là bạn gái anh , chỉ là lên chào một tiếng thôi mà. Không làm khó anh .
" Được rồi, anh lên chào là được mà …"
Cảnh Thiên nói rồi xuống xe , Châu Anh theo xuống sau .
Diệp Hoan cõng con trai về, cô gần đến thang máy thì đột nhiên túi đồ trên tay rơi xuống đất. Làm những thứ bên trong rớt ra ngoài nằm ngổn ngang . Nhìn xung quanh không thấy ai , cô ngồi hổm xuống một tay vòng ra sau giữ con trai , một tay nhặt đồ bỏ vào túi.
Đúng lúc này Doãn Cảnh Thiên cùng Châu Anh đi đến.
Châu Anh nhận ra Hai mẹ con cô vừa gặp lúc đi ở thang máy, cô nàng liền đi đến phía trước , ngồi xuống nhặt đồ giúp.
Cảnh Thiên đứng phía sau , anh nhìn bóng lưng và góc mặt hơi nghiên không nhìn rõ của cô gái. Anh hơi nhíu mày, bước từng tiến đến lại gần.
" Xong rồi " Châu Anh đưa túi đồ cho Diệp Hoan
Diệp Hoan cầm túi đồ mỉm cười nói : " Cảm ơn chị…"
" không có gì… Cảnh Thiên , anh đứng đó làm gì , đi nhanh lên." Châu Anh hối thúc.
Nghe cái tên này, khiến Diệp Hoan nghiên đầu nhìn sang . Cảnh Thiên cũng vừa bước đến, anh giống như lần đầu tiên gặp cô , hiên ngang anh đứng trước mặt cô.
khoảnh khắc vừa nhìn thấy anh , Diệp Hoan chết sững không nhúc nhích. Bờ môi giật giật. Túi đồ cầm trong tay rơi xuống một lần nữa:" bịch’ một tiếng rơi xuống đất.
Tầm mắt Doãn Cảnh Thiên chỉ dừng trên người cô.Nhìn khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt anh bỗng dưng lạnh đi, sự lạnh lùng trong mắt giống như viên đạn bắn vào người cô.
Trái tim Diệp Hoan chợt căng thẳng quá độ. Như người mất hồn.
Đây là nghiệt duyên gì.? Ông trời đang trừng phạt cho ý định tìm anh của cô, đưa Cô làm hàng xóm của bạn gái anh . Muốn cô ngày ngày nhìn họ hạnh phúc.
Tầm mắt Diệp Hoan dần chuyển sang chị gái xinh đẹp bên cạnh anh. Chị ấy rất xinh đẹp rất nhiệt tình.
Đè nén cảm xúc.Ánh mắt của Cảnh Thiên vẫn bình tĩnh như cũ. Nhìn đứa trẻ phía sau lưng Cô . Sắc mặt đã tối lại ít phần .
Châu Anh cảm nhận được giữa hai người không tự nhiên lên tiếng giới thiệu.
" Đây là hàng xóm mới chuyển đến gần nhà em , hai người quen nhau sao . ?" Châu Anh nghi hoặc hỏi.
Diệp Hoan mấp máy môi ngập ngừng…
Cảnh Thiên nhìn Diệp Hoan, anh lắc đầu phun ra hai từ : " không quen "
Hai từ " Không Quen " của anh . Nghe rất đơn giản, Dù bản thân cô đang cố gắng coi mọi chuyện không có gì, nhưng sự khó chịu , đau đớn trong lòng chỉ mình cô là rõ nhất.Cô hít sau một hơi , cụp mắt lại hai hàng mi run run .
Gặp lại sau 5 năm xa cách…Chỉ có cô là chấp niệm là kích động không kiểm soát được bản thân.
" Mẹ ơi…" Diệp Chính ngủ say nói mớ .
Nghe tiếng con trai . Diệp Hoan lúc này đã hồi phục lại tinh thần, một lần nữa cúi người nhặt những thứ rơi trên đất. Châu Anh định nhặt lại giúp cô .
Đột nhiên cánh tay Cảnh Thiên vươn ra kéo tay Châu Anh lại. Coi như không nhìn thấy, một tay đút vào túi quần, mặt không chút biểu cảm.
" Mặc kệ người ta … Đi thôi."
" Mặc kệ người ta " lời nói khiến trong lòng cô thầm chua xót không sao tả được . Cô mím môi giả vờ kiên cường.
Dáng người cao lớn đó đi lướt qua cô. Lạnh lùng, dứt khoác . Thậm chí, tầm mắt của anh không hề nhìn sang cô lấy một lần.
Khoảng khắc ấy, Diệp Hoan chỉ biết ngồi sững đó, nước mắt của Cô thoáng chốc không thể kiềm được tuôn rơi như thác chảy .
Tệ thật! Sau 5 năm cô bỏ anh đi, vừa nhìn thấy cô, trong lòng lại bắt đầu không kiểm soát được. Nói ra những lời không thật lòng, quả thật là rất đau lòng .