Đến khi cả hai rời khỏi phòng tolet của rạp chiếu phim là chuyện của nửa tiếng sau . Về đến phòng trọ của Doãn Cảnh Thiên , cánh cửa vừa khép lại, một tay tìm bật công tắt đèn , một tay anh ôm cô , trong mắt cả hai chỉ có đối phương, nụ hôn của anh như bão táp mưa sa khiến Diệp Hoan không chống đỡ nổi , anh vừa hôn vừa nhấc bỗng bế cô lên, theo phản xạ tự nhiên hai chân Diệp Hoan cắp vào hai bên hông của anh .
Ánh mắt Doãn Cảnh Thiên không rời khỏi gương mặt cô. Bầu không khí càng lúc càng ái muội , mặt Diệp Hoan càng lúc càng đỏ, im lặng để anh bế mình đi đến bên giường ngủ .
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, anh hôn cô một cái rồi đứng dậy cởϊ áσ , từng cúc áo được cởi ra , để lộ vùng ngực săn chắn sáu múi , Diệp Hoan đưa đôi mắt mơ màng động tình nhìn anh , khẽ cắn nhẹ môi dưới, áo sơ mi được anh cởi ra vứt qua một bên , để thân hình to lớn đè lên người cô , không nói nhiều, bàn tay anh tìm nắm tay cô , các ngón tay đan xen lẫn nhau càng thêm chặt.
Môi chạm môi , anh tham lam đưa đầu lưỡi vào trong khoang miệng thơm tho của cô , quấn lấy đầu lưỡi cô mυ"ŧ mãnh liệt đến mức chạm đến từng dây thần kinh mẫn cảm của cô. Những ngón tay đan nhau càng thêm chặt chẽ .
Thấy cô thiếu dưỡng khí bắt đầu khó thở , anh mới buông tha môi cô , những ngón tay được tách ra.Bàn tay anh luồng vào trong váy trêu đùa trên da thịt , vuốt ve cơ thể cô, vừa thở vừa ôn nhu nói: “Em là của anh… của một mình anh .”
Nghe anh nói, cô vô cùng xúc động, nhẹ giọng nói một tiếng :" Dạ … "
Doãn Cảnh Thiên thở nhẹ, sau đó cởi bỏ váy của cô, thân thể trần trùi đẹp đẽ của cô hoàn toàn lọt vào mắt của anh . Ánh mắt dừng ở phía dưới giữa hai chân , nơi mềm mại của cô đã thấm ướt một mảng . Dáng vẻ cô Cô quyến rũ , hơi thở đê mê kí©h thí©ɧ anh đến không tưởng, khiến anh không thể khống chế được bản thân, liên tục thì thầm :" Hoan Hoan …anh không chờ được nữa, anh muốn em ."
Vừa dứt lời môi anh tìm kiếm môi cô , hôn trượt dài xuống cần cổ trắng nõn , xương quai xanh xinh đẹp , tháo bỏ áo ngực xuống không còn rào cản , anh ngậm lấy nụ hoa bầu ngực sữa căng tròn . Ra sức mυ"ŧ thỏa thích.
Không dừng lại ở đó đôi môi anh trượt dần xuống rốn của cô . Diệp Hoan thở hỗn hễn , chiếc qυầи ɭóŧ bị anh kéo xuống qua khỏi đầu gối , cô hoảng hốt khép hai chân lại.
" Thiên …"
" Hử …Sao em .?" Anh hỏi ngước mặt lên nhìn cô .
Bàn tay anh tách nhẹ hai chân cô ra , cúi người nhìn vào giữa cặp đùi trắng nõn , sau đó đưa tay sờ nụ hoa đang ẩm ướt của cô .
" Thiên… … xin anh … ưm… xin anh đừng chạm vào chỗ đó, em khó chịu" Diệp Hoan khó chịu năn nỉ . Nhưng Anh không đáp lại lời cô .
Diệp Hoan khó chịu ưỡn ẹo người để giảm bớt sự kích thích này.
Nụ hoa bị anh mân mê đã trở nên đỏ hơn , khẽ run rẫy , nước dịch trắng chảy ra thấm ướt ngón tay anh , chảy xuống ra giường.
Dáng vẻ này của cô thật sự khiến Doãn Cảnh Thiên không thể chịu nổi thêm một phút giây nào. Anh cảm thấy toàn thân mình căng cứng ,chỉ muốn ngay lập tức đè cô dưới thân ra sức yêu thương.
Anh nhích người lên kéo bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào vật đã căng cứng của mình , dù cách một lớp vải Diệp Hoan vừa đυ.ng tới một khối nhô ra, sợ tới mức rụt tay lại.
Nhìn Vẻ đáng yêu của cô Doãn Cảnh Thiên cười nhẹ một cái:" Em sợ gì chứ … chút nữa nó sẽ yêu thương em lắm đấy ."
Diệp Hoan không nói lời nào, hai mắt ướŧ áŧ nhìn anh đến ngây dại .
Ngón tay anh lại tiếp tục khıêυ khí©h vào nơi đó, môi lưỡi cũng không chịu bỏ qua chiếc cổ thanh thoát của cô, hôn hít liếʍ láp từng tấc da thịt.
Môi lưỡi của anh xuống dần xuống tới đến nơi tư mật của cô.
“A… Thiên…” Cơ thể Diệp Hoan run lên dữ dội.
Doãn Cảnh Thiên đang chiêm ngưỡng nơi đó của cô , nhưng ánh mắt cử chỉ vẫn tự nhiên tao nhã vô cùng.
Anh ngước lên nhìn cô :" Hoan Hoan … anh muốn hôn nó ."
Mặt Diệp Hoan đỏ bừng, nóng lên không dám cúi đầu nhìn, hai chân bị anh dang rộng hơn .Dáng vẻ này của cô càng để cho anh nhìn thấy mọi thứ vô cùng rõ ràng.
“Hoan hoan… em rất đẹp.” Doãn Cảnh Thiên dùng đầu lưỡi chạm nhẹ vào, thấy nơi nhạy cảm của cô khẽ co giật mà bên dưới của mình cũng căng cứng , Nhưng anh vẫn chưa vội vã muốn cô ngay lúc này.Cảnh đẹp thế này, anh thực sự muốn nhìn cô lâu hơn một lát nhưng càng nhìn càng không thể chờ thêm một giây phút nào nữa, anh vùi đầu vào giữa hai chân cô. Môi lưỡi mạnh mẽ càn quấy , **** *** cho đến khi nước ở nơi đó của cô không chịu được nữa chảy ra dịch trắng trong suốt như pha lê.
“Ưmh… Đừng mà …thiên … xin anh , em không chịu nổi .” kiểu hôn kích thích thế này Diệp Hoan chỉ biết há miệng hoảng hốt rồi nhẹ giọng cầu xin .
Giọng điệu mềm mại cầu xin và tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của cô khiến tim anh cũng tan chảy .
Rốt cuộc…anh cũng không chịu nổi nữa, cởi bỏ quần xuống, thân khẽ động, mạnh mẽ đi vào trong cô .
" Á …"
Động tác vừa mạnh vừa nhanh khiến Diệp hoan há miệng nhăn mày đau đớn , cái lấp đầy này nhưng vật sắc nhọn xé rách da thịt cô , không chịu nổi cô nhắm chặt mắt lại, hai tay nắm chặt ra giường .
Doãn Cảnh thiên nhìn vẻ mặt đau đớn của Diệp Hoan , anh biết đây là đầu tiên của cô . Cúi người hôn lên trán lên mi mắt của cô , giọng nói trầm ấm hết sức ôn nhu : " Đau lắm hả em … cố chịu một chút nữa thôi sẽ không đau nữa."
Anh nhìn xuống phía dưới nơi hai người kết hợp , vật to lớn của anh bị nơi đó của cô siết chặt đến đau nhức . Nơi đó của cô quá khít, khít đến nỗi anh muốn luân động cũng không được :" Diệp Hoan … nghe anh nói, thả lỏng cơ thể đi em … em đừng gồng mình như vậy, anh sẽ điên mất ."
Lời nói của Doãn Cảnh Thiên như đang dụ dỗ cô . Nghe lời anh Diệp Hoan bắt đầu thả lỏng cơ thể , ánh mắt si tình nhìn anh một lúc như muốn nói cô đã hết đau rồi.
Biết Diệp Hoan đã sẵn sàng , ánh mắt Doãn Cảnh thiên không rời khỏi gương mặt cô , anh quan tâm đến cảm xúc của cô , dù muốn nhưng không gấp …phía dưới nhẹ nhàng luân động từng chút từng chút một.
Cơn đau qua đi, cảm giác thoải mái hơn khiến Diệp Hoan há miệng hít thở, phải nín thở một lúc lâu mới thích ứng được. Còn anh thì liên tục dùng sức để vật to lớn của mình ra vào nhịp nhàng trong cô…
" ưm… Hoan Hoan … em chặt quá … chắc anh điên mất thôi…" Sợ sẽ làm đau cô , nhưng Doãn Cảnh Thiên cảm thấy mình khó lòng kiềm nén , lúc này anh muốn cô nhiều hơn , nhiều hơn nữa , anh nói khẽ bên tai cô .
Diệp Hoan như con nít được ăn kẹo ngọt, từng nhịp đưa ra thúc vào nhẹ nhàng của anh khiến cô chưa thể thoã mãn , cô muốn anh nhiều hơn rất muốn… cô khẽ rên ôm chặt lấy anh , nỉ non bên tai anh :" Thiên… em hết đau rồi… em muốn… em muốn…"
" Hửm … em muốn gì … em nói đi."
" Em muốn anh nhiều hơn …" Diệp Hoan xấu hổ nói ra .
" Muốn anh làm sao ?" Anh cười xấu xa nhìn cô , phía dưới dừng động tác một chút, ngậm hôn viền tai cô, đầu lưỡi ái muội trêu chọc xoay tròn giữa lỗ tai cô, kích động cắn gặm cắn cổ cô .
" Thiên… Đừng cắn mà …Sẽ lưu lại dấu vết về nhà mẹ sẽ thấy." Diệp Hoan kiêu to .
Doãn Cảnh Thiên sửng sốt một chút, không có ngẩng đầu nói: “Anh xin lỗi …anh quên mất .”
Nói xong anh quên mất vừa rồi mình trêu chọc cô , ôm chặt cô mãnh liệt va chạm ra ra vào vào càng lúc càng nhanh hơn.
“Ưm … Ưm …” Diệp Hoan mới nếm thử vị ngọt tìиɧ ɖu͙©, lại gặp Doãn Cảnh Thiên kinh nghiệm đầy mình . Hiện tại cô liền chủ động ôm anh phối hợp cùng anh .
Anh ôm lấy cô, đổi tư thế , để cô ngồi phía trên làm cho vật đó của mình cắm vào sâu trong cô .
“Ừm…” Diệp Hoan đan chặt tay anh .
Anh nâng Mông cô lên xuống để vào chỗ sâu nhất của cô. Diệp Hoan cắn chặt răng, bắt đầu ở trên người anh phát run.
“Gọi tên anh!” Doãn Cảnh Thiên nói.
“Thiên …” Diệp Hoan run run cao giọng gọi : “Á … Thiên …”
Ánh mắt Doãn Cảnh Thiên sáng lên, anh lại đổi tư thế muốn cô nằm sấp , chống đầu gối nâng Mông cao đưa về phía anh , anh phía sau giống như phát điên chạy nước rút, liên tục ra vào phát ra âm thanh :" Thích không em ? "
“A a a…” Diệp Hoan bị kɧoáı ©ảʍ bao phủ, làm cho tê dại :" Thích… Em rất thích… Ừm… A…" Diệp Hoan thật sự không chịu nổi sự va chạm mãnh liệt của anh ở tư thế này, cô nói:" Thiên… em muốn thấy anh ."
Doãn Cảnh Thiên rút ra trở người cô lại, bị du͙© vọиɠ khống chế, kích động hôn môi cô , nhịn không được đầu lưỡi ở trong khoang miệng cô quấy đảo mυ"ŧ chặt đầu lưỡi cô . Diệp Hoan đáp lại anh . Phía dưới kết hợp chặt chẽ luân phiên ra vào kích thích đến từng lỗ chân lông .
“Ừm… A… A a…” Tiếng rên mê người cùng tiếng thở dốc hòa quyện lẫn nhau, tràn khắp căn phòng một mùi tìиɧ ɖu͙©.Rốt cuộc cả hai cũng lêи đỉиɦ , anh rút ra phóng thích **** **** lên phần bụng cô , chậm rãi chấm dứt trận ân ái . Anh lấy khăn lau người cho cô rồi nằm xuống ôm cô vào lòng. Diệp Hoan mệt nhừ nằm trong vòng tay anh :" Thiên… anh có mệt không? Sao em mệt quá à."
" Anh không mệt… em mệt thì nằm nghỉ một chút nha . " giọng anh khàn khàn , hôn lêи đỉиɦ đầu cô . Nằm một lúc cả hai ngồi dậy đi tắm .
" Mình tắm chung nha …" Anh hỏi
Diệp Hoan vẫn còn ngại, cô lắc đầu:" Anh vào tắm trước đi…"
" Còn ngại nữa chứ …" anh xoa đầu cô rồi nói tiếp:" Vậy để anh vào mở nước ấm trước cho em ." Anh vớ lấy khăn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi vào tolet. Nghe tiếng nước chảy , Diệp Hoan xuống giường, đi được hai bước, cô cảm thấy phía dưới còn hơi đau , hai chân run run bước đi không vững .
Doãn Cảnh Thiên đi ra thấy thế liền hỏi:" Còn đau hả em ?" Diệp Hoan gật đầu, anh không nói liền bế cô lên đưa vào lotet giúp cô rửa mình.
Sau khi áo quần đã chỉnh tề , Diệp Hoan nhìn anh trầm mặc một lúc, đôi mắt hiện lên những tia phức tạp và sự nghiêm túc vô cùng, trong lòng không biết sao lại có suy nghĩ, cô đã trao thân cho anh rồi sợ anh sẽ không cần cô nữa , một ngày nào đó sẽ bỏ cô :" Thiên … sau này anh đừng bỏ em nhé ."
Doãn Cảnh Thiên hiểu được suy nghĩ ngốc nghếch của cô :" Em nói linh tinh gì thế? Anh mới là người nên nói câu đó … Sau này em không được bỏ anh đâu nhé. Nếu không…?"
" Nếu không…Thì sao ạ …?"
" Thì anh đến nhà em ăn vạ chứ sao … đồ ngốc … ngoan , đừng suy nghĩ rồi nói linh tinh nữa… oan cho anh lắm , biết chưa?" Anh nhéo nhẹ chóp mũi cô . Diệp Hoan nở nụ cười gật đầu.
Cả hai đang dành cho nhau những cử chỉ thân mật , điện thoại trong túi xách gần đó đột nhiên đổ chuông . Diệp Hoan lấy điện thoại từ túi xách ra , là mẹ gọi, cô đưa ngón tay lên miệng ra hiệu anh đừng lên tiếng, đưa màn hình thẳng về phía Anh . Cho anh thấy mẹ cô đang gọi.Diệp Hoan không giám nghe máy , cho đến khi tiếng chuông tắt.
" Sao em không nghe máy ?"
" Giờ mà nghe là bị mẹ la liền … "
Cô xem đồng hồ, lập tức lo lắng đứng lên :" Trễ rồi em phải về đây , anh mau đưa em về đi."