“Hừ.” Phong Cẩm Nhân xụ mặt lại “Muội không nghĩ đến tỷ ấy tới kinh thành không đến cậy nhờ nhà ông ngoại, tìm Dì của tỷ ấy là vì cái gì? Còn chẳng phải là vì mẫu thân tỷ ấy lúc trước bị đuổi ra khỏi nhà! Mẫu thân kia của tỷ ấy ngay cả cha mẹ đều từ bỏ, chạy theo nam nhân, nói không chừng tỷ ấy cũng như thế!”
Phong Lãng Nguyệt thay đổi sắc mặt, ra sức nháy mắt ra hiệu với Phong Cẩm Nhân ý bảo chung quanh đang có nhiều người hầu. Nàng lôi kéo tay Phong Cẩm Nhân, nhỏ giọng khuyên: “Nhị tỷ tỷ đừng nói nữa……”
Phong Cẩm Nhân bực bội mà hất tay Phong Lãng Nguyệt ra, bực giọng nói: “Ta nói sai sao? Tỷ ấy đi từ quê quán đến kinh thành đường xa như vậy, tỷ ấy đến đây như thế nào? Phụ thân kia của tỷ ấy nghèo kiết xác, lộ phí làm sao đủ được? Nói không chừng bán mình trèo lên giường người ta lấy lộ phí!”
“Nhị tỷ!” Phong Lãng Nguyệt trực tiếp che miệng Phong Cẩm Nhân.
Trong nhà gỗ nho nhỏ, Hàn Tô đang chật vật không có chỗ dung thân. Những câu nói bực bội không tỉnh táo, không lựa lời của Phong Cẩm Nhân nhất thời từng câu từng chữ đâm vào ngực Hàn Tô.
Cố tình là muội ấy lại nói rất đúng. Nàng bán mình trèo lên giường, mà lại là giường của nam nhân đứng trước mặt nàng.
Phong Ngập đang đứng ở trước mặt nàng, khoảng cách giữa hai người gần như vậy, vạt áo thường thường cọ xát với nhau cái này khiến nàng càng thêm chật vật. Nàng cúi đầu, nhìn hoa mai đỏ dừng ở giữa hai người, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Phong Cẩm Nhân hất tay Phong Lãng Nguyệt ra, tiếp tục oán giận: “Phụ thân còn bảo ta học tập theo tỷ ấy, học cái gì? Đọc sách thì ghê gớm sao? Từng ngày trưng bộ dáng thanh cao cho ai xem? Chẳng phải là đang ăn nhờ ở đậu ở nhà chúng ta, dùng nhà của chúng ta, thật sự nghĩ chính mình làm chủ tử sao? Không ở nhà giữ đạo hiếu cho phụ thân tỷ ấy, dăm ba bữa lại chạy ra bên ngoài. Ta thấy có khi tỷ ấy giấu tình lang ở bên ngoài, đi ra ngoài gặp nam nhân buông thả đó! Ở trước mặt chúng ta giả bộ thanh cao, bình thản ung dung, sau lưng lấy lòng nam nhân! Nói không chừng còn trộm tiền ở trong phủ chúng ta đưa ra bên ngoài ấy!”
“Nhị tỷ!” Phong Lãng Nguyệt đột nhiên cất cao giọng hô to một tiếng, khiến Phong Cẩm Nhân sợ giật bắn người.
“Muội không nghe tỷ nói linh tinh nữa!” Phong Lãng Nguyệt xoay người rời đi.
Ban đầu nàng cảm thấy Nhị tỷ tỷ không có mẫu thân thật đáng thương, trên thoại bản chẳng phải đều nói mẹ kế sẽ khắt khe hay sao? Mấy năm nay nàng nhìn Nhị tỷ tỷ cùng tam thẩm nương quan hệ bất hòa, càng thương cảm Nhị tỷ tỷ hơn, nhưng hôm nay nghe Phong Cẩm Nhân nói những lời này, nàng khϊếp sợ, như bừng tỉnh từ trong mộng, hóa ra quan hệ giữa Nhị tỷ tỷ cùng tam thẩm nương không tốt khả năng chưa chắc là bởi vì tam thẩm nương đối xử không tốt với tỷ ấy.
Phong Cẩm Nhân hơi sững sờ mà đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Phong Lãng Nguyệt rời đi. Lúc này nàng mới hơi hối hận chính mình nói rất nhiều câu quá đáng. Mặc kệ những lời này có thật hay không, nàng cũng không nên nói ra toàn bộ.
Thị nữ bên người lúc này đứng ra khuyên giải an ủi, nói Tam nương tử từ trước đến nay có quan hệ tốt với nàng, không đáng bởi vì một người ngoài mà xa lánh tỷ muội của chính mình.
Hàn Tô cúi đầu rũ mắt, trong hoàn cảnh hết sức chật vật. Nếu nàng là người duy nhất nghe thấy những nghị luận này, có lẽ chỉ không thoải mái mà thôi, cũng sẽ không để ý như vậy. Nhưng mà Phong Ngập đang đứng ở phía đối diện với nàng, chuyện cũ khó xử giữa hai người như thể phơi bày ra trước mắt. Như con dao cùn mài vào tròng mắt, khiến đôi mắt nóng rát đau nhói, đau đến mức muốn rơi lệ.
Những lời mà thị nữ ở bên ngoài nói với Phong Cẩm Nhân, Hàn Tô không nghe rõ câu gì, cho đến khi người ở bên ngoài người đã tản đi hết, cũng mơ màng hồ đồ không biết.
“Bọn họ đi rồi.” Phong Ngập mở miệng.
Hàn Tô nhẹ nhàng gật đầu, sau đó không có phản ứng gì khác.
Ánh mắt Phong Ngập nặng nề, hắn vẫn luôn nhìn Hàn Tô, nhìn sắc mặt nàng ngày càng tái nhợt. Nàng cúi đầu, bộ dáng như muốn giấu chính mình đi. Phong Ngập vẫn luôn cảm thấy bộ dáng thẳng lưng ngẩng cao đầu của nàng dễ nhìn hơn một chút.
Phong Ngập lần thứ hai mở miệng: “Ngươi không cần để ý đến lời nói của bọn họ…”
“Tướng quân đi trước đi.” Hàn Tô mở miệng. Đây là lần đầu tiên nàng ngắt lời Phong Ngập.
Phong Ngập không nói gì nữa, cụp mắt nhìn nàng.
Sau giây lát yên tĩnh ngắn ngủi , Hàn Tô cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng, nói lại một lần nữa: “Tướng quân đi trước đi.”
Giọng nói của nàng thì thầm lại nhẹ nhàng, nhưng cố gắng che giấu nỗi khổ sở ở bên trong.
Phong Ngập không nói gì, xoay người đi ra ngoài.