Khi trời còn chưa sáng, Thẩm Ước Trình đã vội tỉnh dậy, vội vàng chạy tới Hàm Sơn Các - nơi ở của Phong Ngập. Hắn vô cùng kính trọng và cảm kích đối với nghĩa phụ, tiếc rằng mấy năm nay nghĩa phụ đều bận việc chinh chiến, lúc ấy không ở nhà. Hiện giờ nghĩa phụ đã trở lại, đương nhiên hắn muốn chạy tới để phụng dưỡng.
Vừa mới bước vào sân, Thẩm Ước Trình đã thấy trước nhà có cái giá giường và chăn mới tinh vừa mới đổi cho phụ thân đã bị nâng ra ngoài, đặt ở trong viện.
“Sao lại nâng ra ngoài này thế? Muốn đổi thành kiểu dáng gì?” Hắn kinh ngạc hỏi.
“Nhiều năm qua tướng quân hành quân đánh giặc ở bên ngoài như vậy, rất ít khi ngủ trên giường, cảm thấy giường cao, ngủ không quen. Cũng không cần đổi giường, chỉ bỏ cái giá đi là được.” Trường Chu giải thích.
Thẩm Ước Trình gật gật đầu, sau đó vừa đi vào bên trong vừa hỏi: “Phụ thân đã ngủ dậy chưa?”
Trường Chu nói: “Tướng quân đã dậy từ hơn một canh giờ trước, sau đó luyện võ một lát, lúc này đang ở trong thư phòng.”
Thẩm Ước Trình kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía đông. Tia nắng ban mai chiếu ánh sáng nhạt vừa mới le lói, mặt trời mới mọc vẫn còn tránh ở sau dãy núi chưa nhô lên. Hắn đã dậy sớm hơn so với ngày thường, thế mà phụ thân đã ngủ dậy hơn một canh giờ rồi?
Trong lòng Thẩm Ước Trình sinh ra hổ thẹn.
Đợi đến khi vào thư phòng, thấy dáng người của nghĩa phụ đang lật xem sách, trong lòng Thẩm Ước Trình càng cảm thấy hổ thẹn hơn. Lúc phụ thân lớn bằng hắn bây giờ, mới vừa trải qua biến cố trong nhà, mang theo vài binh lính lẻ tẻ liều chết chống cự quân địch Bắc Tề. Mà hắn …
“Vì sao đứng như phỗng ở bên ngoài thế?” Phong Ngập mở miệng.
Thẩm Ước Trình lấy lại tinh thần, vội vàng đi vào thư phòng, cung kính nói: “Phụ thân, lần này ngài xuất chinh mang theo con đi nhé!”
Phong Ngập lại lật một trang sách, đôi mắt cũng chưa ngước lên, hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn tòng quân?”
Thẩm Ước Trình mím môi, thấp giọng nói: “Phụ thân vất vả, con cũng muốn được giống như phụ thân làm chút việc cho kinh thành rộng lớn này.”
Hắn rõ ràng tính toán hôm nay nói với phụ thân về người trong lòng của chính mình, song lại thấy phụ thân trở về nhà cũng không được nhàn rỗi lắm, vì vậy không dám mở miệng.
Lúc này Phong Ngập mới giương mắt lên, đánh giá Thẩm Ước Trình từ trên xuống dưới một chút.
Phong Ngập nhận thiếu niên này làm con nuôi, một là bởi vì phụ thân ruột thịt của hắn bị chết thảm thiết khiến người người rung động, hai là dùng để lay động lòng quân. Mấy năm nay hầu như Phong Ngập không ở nhà, mà chính mẫu thân mình lại không hỏi thế sự, Thẩm Ước Trình ở lại trong phủ được đại phu nhân chăm sóc lớn lên.
Tuy mấy năm nay không ở nhà, nhưng Phong Ngập hiểu rõ mọi chuyện trong phủ, biết đứa con nuôi này phẩm hạnh đoan chính, việc đọc sách cũng không tệ, cho nên cũng phấn khởi.
Hắn nói: “Phụ thân ruột của con rất khôn ngoan, nếu không chết sớm, tất yếu sẽ đỗ đạt cao tại trung điện.”
Nghe nghĩa phụ nhắc tới phụ thân ruột thịt, nét mặt của Thẩm Ước Trình liền nghiêm trang hẳn lên.
Đột nhiên Phong Ngập lại nhắc đến quá khứ nặng nề, sau khi trầm mặc một lát. Hắn tiếp tục nói: “Phụ thân con thân thể yếu đuối, nhưng văn chương kiệt xuất. Tay không tấc sắt, nhưng vẫn không sợ trường đao trong tay quân địch Bắc Tề, hi sinh đến giọt máu cuối cùng.”
“Mặc kệ là ta hay phụ thân con, hoặc là vô số tiền bối chôn xác nơi chiến trường, sở dĩ không sợ chuyện sống chết, chẳng qua là vì cái gọi là để người nhà và hậu bối ở sau lưng được hưởng bình an vui sướиɠ. Con thích đọc sách thì nên làm bạn cùng sách thánh hiền.”
Thẩm Ước Trình vội nói: “Nhưng con muốn…”
“Bảo vệ nước nhà không phải chỉ có mỗi một lựa chọn là lên chiến trường. Từ xưa đến nay văn thần võ tướng hỗ trợ lẫn nhau, hiện giờ trọng võ khinh văn đã trở nên cực đoan, đây là lúc quốc gia đang thiếu văn thần.”
Phong Ngập hơi ngừng lại, nhìn thiếu niên ngây ngô ở trước mặt, nói: “Một lòng anh dũng, không địch lại một lựa chọn chính xác.”
Thẩm Ước Trình thành khẩn nói: “Xin vâng lời phụ thân dạy bảo.”
Phong Ngập đã thu hồi tầm mắt, tiếp tục lật xem sách của nhà binh.
Thẩm Ước Trình ngẫm nghĩ, đi qua hỗ trợ nghiên mực cẩn thận, sau đó lại tinh tế bày biện lại mấy quyển sách trên bàn.
Phong Ngập đọc sách suốt một canh giờ rưỡi ở thư phòng, sau đó đứng dậy đi thăm mẫu thân. Thẩm Ước Trình cũng đi theo.
Hắn có thể đi qua làm bạn, lão phu nhân đương nhiên rất vui vẻ. Ngày thường lúc này bà đang tụng kinh, hôm nay đặt kinh thư sang một bên, mặt mang mỉm cười mà nói chuyện cùng con trai mình. Bà nghĩ thầm muốn nói chuyện nhiều cùng con trai mình, chỉ tiếc bản thân mình cả ngày ở trong phòng nên không có chuyện gì thú vị để nói. Bà tình nguyện nghe một chút những chuyện mà con trai mình trải qua ở bên ngoài, có điều Phong Ngập chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, luôn là dăm ba câu đã bỏ qua những hung hiểm hết lần này đến lần khác.