Ngày đầu tiên khai giảng đến sớm, trong lớp học ầm ĩ một trận, vui chơi một kỳ nghỉ hè các bạn học châu đầu ghé tai mà kể lại ngày nghỉ của riêng mình.
Chủ nhiệm lớp lão Hà đi đến, gõ hai tiếng lên tấm bảng đen trên bục giảng, mở miệng nói: "Im lặng."
Sự náo nhiệt trong lớp học cũng không bị bà chấn nhϊếp, lão Hà nâng gọng kính, lên giọng, "Giới thiệu một chút cho cả lớp học sinh chuyển trường mới đến."
Nghe được câu này các học sinh rốt cuộc mới yên tĩnh lại, duỗi dài cổ ra cửa ngắm. Có người nói: "Nào có người lớp 12 rồi vẫn còn chuyển trường?"
"Ai thế?"
Một nam sinh đi vào trong tiếng bàn luận, lập tức khiến cho lớp học xôn xao một trận.
"Oa, cao quá."
"Anh đẹp trai ơi!"
Lão Hà lại gõ lên bảng đen, ý bảo nữ sinh bên dưới rụt rè một chút, hạ giọng nói: "Giới thiệu với cả lớp một chút, đây là học sinh chuyển trường mới đến, tên Hạ Đàm." Bà xoay người nói với Hạ Đàm, "Em tự giới thiệu hạ đi nào."
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, nam sinh chỉ lặp lại tên của mình rồi không nói nữa. Lão Hà có chút lúng túng gật đầu một cái, chỉ cho hắn một chỗ, nói: "Em ngồi ở bàn trống kia."
Phương Triển vẫn luôn cúi đầu, dường như toàn bộ chuyện đang diễn ra trong lớp đều không liên quan đến cậu, cậu người đầu tiên trong lớp bước vào trạng thái học tập sớm nhất, từ lúc mới bắt đầu cứ cau mày nhìn đề vật lý trước mắt.
Bốn phía vang lên tiếng bàn luận, đặc biệt là các nữ sinh mang theo hưng phấn thét chói tai, cũng không tiến vào lỗ tai cậu, mãi cho đến khi có người trải qua bên cạnh, cậu mới đột nhiên ngẩng đầu.
Một nam sinh cao lớn mảnh khảnh đi qua, ngồi ở vị trí phía sau bên phải của cậu.
Học sinh chuyển trường mới lạ cũng không duy trì bao lâu, mọi người rất nhanh đã bị ép tiến vào trong sinh hoạt căng thẳng của lớp 12. Phương Triển đối với học sinh chuyển trường này cũng không để ý quá nhiều, chỉ nhớ kỹ ánh mắt hắn có chút thờ ơ, hình như là một nam sinh rất ngầu.
Lần đầu tiên Phương Triển chú ý tới Hạ Đàm, là bạn thân Lưu Tư Kỳ không nhịn được lải nhải bên tai cậu.
"Học sinh mới chuyển trường tới ông có biết không? Cậu ta giống như bị tự kỷ, căn bản không để ý đến người khác."
"Tôi nghe uỷ viên học tập nói nhìn thấy hồ sơ của cậu ta, nói cậu ta là người Phúc Kiến, có phải người Phúc Kiến bên kia đều có tiền hay không?"
"Cậu ta không phải là phú nhị đại gì đó chứ? Thảo nào chảnh như thế, nào giống như ông, trong nhà có tiền còn không có giá như vậy."
Tiêu Phương sinh ra và lớn lên ở Tiểu Thành này, người từ vùng khác cũng không nhiều lắm, địa phương cũng không có sản nghiệp gì để cầm được, ba của Phương Triển mở một xưởng sản xuất xe đồ chơi, ơ địa phương cũng có thể được gọi với danh xưng là doanh nhân. Phương Triển đương nhiên cũng trở thành tiểu thiếu gia của doanh nhân, ba cậu chưa bao giờ thiếu cậu tiền tiêu vặt, tiền bạc đối với Phương Triển cũng không quan trọng, ra tay rất hào phóng, cho nên mọi người đều thích chơi với cậu.
Những lời này Phương Triển nghe xong liền quên, chỉ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Hạ Đàm, cảm giác cả người hắn dường như có một cái kết giới với mọi thứ xung quanh.
Lần thứ hai Phương Triển chú ý tới Hạ Đàm, là lần thư thử đầu tiên sau khai giảng. Thành tích của cậu xem như trên trung bình, không giống như con nhà giàu không học vấn không nghề nghiệp, Phương Triển rất để ý đến việc học, chỉ là thiên phú của cậu có hạn, học cũng không quá nhẹ nhàng, đặc biệt là môn khoa học tự nhiên, cho dù cậu tham gia học bổ túc môn vật lý, có giáo viên phụ đạo 1 kèm 1, thành tích cũng vẫn không thể đi lên.
Sau khi có kết quả lần thi này, Phương Triển phát hiện Hạ Đàm không ngờ lại là học bá, hơn nữa môn vật lý hắn gần như được trọn điểm. Điều này làm cho cậu có chút ghen tỵ, cũng có chút ngạc nhiên hắn học như thế nào mới có thể được trọn điểm.
Lên đến 12 mọi người đều giành giật từng giây để học tập, cho dù là đi nhà ăn ăn cơm cũng cảm thấy lãng phí thời gian, vì thế rất nhiều bạn học đều gia nhập đội ngũ mang cơm theo.
Buổi trưa hết tiết học, Phương Triển ngồi tại chỗ lấy ra từng hộp đồ ăn, nhìn món ăn tinh xảo trước mắt đến vô vị không có một chút hứng thú.
Mẹ Phương Triển là diễn viên ở đoàn kịch địa phương, khi còn trẻ cực kỳ xinh đẹp, là minh tinh ở Tiểu Thành, người mẹ tâm cao khí ngạo của cậu mấy năm trước muốn đi ra ngoài lang bạt một phen, sau lại bởi vì cha mẹ bệnh nặng, chỉ có thể mắc kẹt ở Tiểu Thành này, không thể thực hiện giấc mộng bản thân trở thành diễn viên nổi danh. Cuối cùng vẫn đi theo con đường người đẹp tìm kiếm thương nhân giàu có này, gả cho ba của Phương Triển, tuy rằng không phải đại phú hào gì, nhưng cũng là ông chủ rất có tài lực ở địa phương.
Mẹ cậu vẫn luôn có chút bất bình với cảnh ngộ của mình, nhưng con trai cũng đã lớn như vậy, tuy rằng được bà bảo dưỡng rất tốt, vóc dáng vẫn xinh đẹp và giọng nói vẫn trong trẻo, nhưng sức mạnh của tuổi trẻ đã bị năm tháng mài mòn, chỉ muốn giúp chồng dạy con, đem con trai của mình bồi dưỡng thật tốt.
Vì thế mẹ của cậu có một biện pháp bồi dưỡng đặc biệt tinh tế đối với cậu, lớn là sau này phải học ngành gì làm công việc gì, nhỏ là mỗi bữa cơm phải ăn những món nào đều nhất nhất phối hợp cho cậu.
Từ nhỏ đã quen với cuộc sống kim quý như vậy, vì thế Phương Triển có chút kén chọn, đặc biệt là trong bữa ăn. Lên đến 12, vì cân đối dinh dưỡng cùng với giảm bớt gánh nặng cho dạ dày, mẹ cậu mỗi ngày đều dựa theo sách nấu ăn chuẩn bị cho cậu danh sách món ăn nhạt nhẽo ít dầu mỡ, ở áp lực học tập quá lớn cùng tiêu hao trí nhớ quá độ, Phương Triển vừa thấy mấy món này liền không có khẩu vị.
Tuy rằng Phương Triển rất gầy, nhưng dù sao cũng là cậu con trai mười bảy mười tám tuổi, đang ở thời kỳ cơ thể phát triển, không ăn một bữa hội đói bụng đến phát sợ. Cậu gẩy chiếc đũa trong hộp, chọn chọn lựa lựa mà ăn.
"Cậu là mèo ăn sao?"
Phương Triển đang bỏ hành hoa ra bên ngoài thì giật mình bởi một câu nói đột ngột từ phía sau bên phải. Cậu theo bản năng quay đầu về phía sau, nhìn thấy ánh mắt Hạ Đàm nhìn về phía mình, mới xác định hắn đang nói chuyện với mình.
"Cậu đang nói tớ hả?"
Hạ Đàm gật đầu.
Hắn đặc biệt không quen nhìn người khác lãng phí đồ ăn, nhưng cậu nam sinh này mỗi ngày ăn cơm đều là bộ dáng này, hôm nay hắn không nhịn được nói ra.
Bị hắn nói như vậy, Phương Triển có chút xấu hổ mà lắc lắc đầu, "Tớ, tớ không có, tớ chỉ là..." Cậu nói đến lắp bắp, điều này càng làm cho cậu có chút buồn bực.
Cũng may Hạ Đàm chỉ nói một câu này, lúc sau lại không nói gì khác. Phương Triển quay người lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra, không chọn tới chọn lui trong hộp đồ ăn nữa, mà là nhắm hai mắt ăn hết toàn bộ.
Lần đầu tiên nói chuyện với nhau, lúc đó hai người bọn họ đường như bỗng nhiên không còn xa lạ như vậy nữa.
Hôm nay, Phương Triển lại bị một đề vật lý làm khó, đề này không phải trọng điểm lớp 12, bạn học trong lớp nghiêm túc học tập không nhiều lắm, sau kỳ thi tuyển sinh hầu hết mọi người sẽ không tiếp tục học đại học, nhưng sẽ ở lại Tiểu Thành này để làm một số việc nhỏ kiếm sống, hoặc là xuôi nam làm công.
Đề bài này Phương Triển nghĩ không ra manh mối, cậu lại không thích nói chuyện với giáo viên.
Vào buổi trưa, cậu theo bản năng đưa mắt nhìn về phía sau, Hạ Đàm đang ăn cơm, hắn ăn uống dường như rất khỏe, ăn cơm rất ngon miệng, khó trách lớn lên sao vóc dáng có thể cao như vậy.
Phương Triển nhất thời quên thu lại ánh mắt kịp lúc, Hạ Đàm đột nhiên giương mắt cùng cậu mắt đối mắt, nuốt cơm trong miệng xuống, hỏi: "Làm sao vậy?"
Nhìn trộm bị bắt tại trận Phương Triển nhanh chóng quay đầu lại, suy xét vài giây sau lại xoay người, chần chừ mở miệng: "Có đề vật lý tớ không hiểu, cậu có thể giảng một chút cho tớ không?"
Phương Triển thấy đối phương rất nhẹ rất nhanh nở nụ cười, rất dứt khoát gật đầu nói: "Được."
Thì ra hắn cũng không chảnh chọe như vậy.
Vì thế Phương Triển cầm bài tập đi qua, ngồi xuống ghế trống trước mặt hắn. Hạ Đàm nhìn đề vài giây, rất nhanh liệt kê ra mấy điểm trên giấy nháp, bắt đầu giải thích cho Phương Triển.
Phương Triển không quá tập trung, ánh mắt trong chốc lát dừng ở đỉnh đầu đen nhánh của hắn, trong chốc lát lại dừng trên ngón tay thon dài của hắn, cuối cùng dừng ở hộp cơm của hắn, Hạ Đàm ăn hết đồ ăn, hộp cơm ăn rất sạch sẽ.
"Nghe hiểu không?"
"Hả?" Phương Triển vẫn luôn thất thần có chút chột dạ gật đầu, "Đã hiểu, đã hiểu rồi."
Hạ Đàm thâm ý nhìn cậu một cái, nói: "Vậy cậu làm tại đây một lần."
Phương Triển thất thần đương nhiên là không làm được, cậu thu hồi tầm mắt có chút ngượng ngùng cụp xuống dưới, "Cậu có thể nói lại lần nữa không."
Tính tình Hạ Đàm vẫn còn khá tốt, tính tình nhẫn nại tỉ mỉ nói lại lần nữa, lúc này Phương Triển rốt cuộc đã hiểu.
"Cảm ơn cậu, cậu rất giỏi môn vật lý."
Hạ Đàm ngược lại không một chút khiêm tốn, trả lời: "Thành tích mỗi môn của tôi đều khá tốt."
Phương Triển có chút hâm mộ mà nhìn hắn một cái.
"Sao cậu ăn giống con mèo thế."
"Cái gì?" Phương Triển thoáng cái không kịp phản ứng, tại sao hắn đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Hạ Đàm chỉ xuống bát cơm của cậu, lời nói sâu xa: "Cậu không đói bụng sao? Một chàng trai lớn chừng này ăn chút thức ăn như một con mèo sao cơ thể có thể phá triển?"
Những lời này Phương Triển nghe đến quen tai, mẹ cậu vẫn thường nói như vậy, mà anh chàng ngầu lòi trước mắt này dùng cùng một ngữ khí nói ra những lời này, không hiểu sao có chút tương phản, cậu không nhịn được bật cười.
Nụ cười này làm cho Hạ Đàm có chút không thể hiểu được.
Phương Triển đột nhiên nói ra một câu: "Sau này tớ sẽ ngồi ăn kế bên cậu, nhìn cậu ăn rất ngon miệng, khẩu vị của tớ cũng có thể khá hơn một chút."
Hạ Đàm có chút ngoài ý muốn, thu dọn hộp cơm sớm, nói: "Tùy cậu."
Vì thế hai người bọn họ liền trở thành bạn cùng ăn cơm.
Thời điểm ăn cơm xong, Phương Triển thường mặt dày hỏi Hạ Đàm bài tập.
Nói đến cũng kỳ quái, trên phương diện học tập của cậu, ba mẹ cậu vẫn luôn rất duy trì hơn nữa rất chịu bỏ tiền ra, từ nhỏ đến lớn cậu học không ít khóa bổ túc, nhưng câu cảm thấy những thầy cô đó không thể nói đến điểm mấu chốt như Hạ Đàm. Hạ Đàm thường hay rất tùy ý nói vài câu là có thể khiến cho cậu thông suốt, hiệu suất học tập tăng lên rõ rệt, thành tích cũng có tiến bộ rất lớn.
Hôm nay ăn xong cơm trưa, Phương Triển không gặp phải vấn đề gì với bài tập trong tay, nhưng mỗi buổi trưa ở cùng một chỗ với Hạ Đàm dường như đã thành thói quen. Cậu đề nghị với Hạ Đàm: "Đi ra ngoài tản bộ một chút đi."
Hạ Đàm gật đầu đứng dậy.
Sân thể dục vào mùa thu, đường băng trải một lớp lá rụng, gió đi qua mang theo lá rụng truy đuổi lẫn nhau. Phương Triển cùng cùng Hạ Đàm nhàn nhã mà đi tới, hai người cách nhau một hai bước chân.
Phương Triển mới nhớ tới hỏi: "Cậu không phải người ở đây sao?"
"Tôi ở Phúc Kiến." Tiếng phổ thông của Hạ Đàm tuyệt đối là người Phúc Kiến nói tốt nhất, không nghe ra bất kỳ khẩu âm nào.
"Ồ, ở đó có vẻ khá xa."
"Là rất xa, tôi từ nhỏ đã đi theo ba mẹ đi rất nhiều nơi." Thời điểm nói câu này, giọng điệu Hạ Đàm có chút bất đắc dĩ, Phương Triển nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, phát hiện Hạ Đàm mới mười mấy tuổi, nhưng không hiểu sao lại có một loại cảm giác phiêu bạt. Cậu nói: "Đi nhiều nơi rất tốt mà, tớ từ nhỏ đến lớn đều ở chỗ này, cũng chưa từng ra khỏi Tiểu Thành này, nhiều nhất chính là đi theo ba mẹ đi tỉnh dạo phố chơi một chút."
Phương Triển lại hỏi: "Sau này cậu muốn học ở trường đại học nào?"
Hạ Đàm tùy ý trả lời: "Trường nào cũng được."
"Ồ, tớ muốn đến thủ đô, muốn nhìn xem thành phố lớn trông như thế nào." Cõi lòng Phương Triển đầy chờ mong mà nói.
"Ừm, khá tốt."