Chương 2

Kỳ nghỉ đông tới, tâm trạng gần đây của mẹ Phương Triển đặc biệt tốt, đoàn kịch ở Tiểu Thành mấy năm gần đây đều ở trong trạng thái nghỉ ngơi, bà đã không lên sân khấu trong một thời gian dài. Gần đây tỉnh tổ chức biểu diễn văn hóa, đoàn kịch của bà cũng được mời tham gia, rời khỏi sân khấu trong nhiều năm, bà đã lấy lại tình yêu của mình đối với những vở kịch, theo đoàn kịch để đi lưu diễn.

Ở bên cạnh Phương Triển chăm sóc cậu ăn uống sinh hoạt nhiều năm như vậy, trước khi đi xa nhà mẹ cậu đương nhiên không yên lòng, Phương Triển trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, hơi có chút cảm giác được tự do, không muốn làm mẹ cậu mất mát, trên mặt Phương Triển giả vờ luyến tiếc nói: "Mẹ, mẹ đi đi, không cần lo lắng cho con, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, hơn nữa còn có dì Lâm mà."

Ba cậu cũng an ủi mẹ cậu: "Không có việc gì đâu, Tiểu Triển cũng lớn như vậy, trong khoảng thời gian này anh bỏ bớt xã giao về nhà ở cùng con trai nhiều hơn."

Nói thì nói như vậy, chờ mẹ cậu thật sự ra khỏi cửa, hắn cậu cũng giống như lấy được tự do lần nữa, sau khi cho cậu nhiều gấp đôi tiền tiêu vặt, bản thân đi ra ngoài chơi đánh bài càng thêm không về nhà.

Phương Triển ngược lại thì vui vẻ nhàn rỗi, tự chủ trương cho dì Lâm nghỉ trước thời hạn. Một mình ở nhà vượt qua những ngày đen trắng điên đảo, lúc muốn ngủ thì đi ngủ, lúc muốn ăn thì lại ăn. Nhưng mà không thể trông cậy vào năng lực tự gánh vác sinh hoạt của tiểu thiếu gia, cái giá phải trả để có được tự do là, Phương Triển nhanh chóng đói bụng.

Hôm nay cậu không ăn cơm liền ngủ trưa, khi tỉnh lại đã là hai giờ chiều, liên tục ăn vài đũa mì gói, Phương Triển một đũa cũng ăn không vô nữa, vì thế quyết định đi ra ngoài kiếm ăn.

Ở thành nhỏ có vài phố ăn vặt, Phương Triển chưa từng tới, đến nơi không khỏi nhìn nhiều. Phố ăn vặt không dài cũng không rộng nhưng rất náo nhiệt, qua giờ cơm vẫn có không ít người, một số cửa tiệm cũng bày ra vài cái bàn, có người vừa ăn cơm vừa uống rượu nói chuyện phiếm, nói chuyện giọng rất lớn.

Phương Triển ở trong đám người đột nhiên nhìn thấy hình bóng quen thuộc —— nam sinh cao gầy đang khom lưng thu dọn chén đũa trên bàn bên ngoài. Cậu dừng bước chân, cho đến khi Hạ Đàm ngước mắt nhìn thấy cậu, có chút ngoài ý muốn hỏi: "Sao cậu lại ở đây?" Phương Triển mới nhớ bụng mình vẫn đang đói, trả lời: "Tớ đi ăn cơm."

Khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng nở một nụ cười, Hạ Đàm vẫy tay với cậu, nói: "Lại đây."

Giọng nói cùng động tác của hắn đều như có ma lực, cơ thể Phương Triển giống như bị nắm lấy gốc rễ, tự động đi đến bên đó.

"Sao cậu lại ở đây?" Lần này là Phương Triển hỏi, cậu đi theo Hạ Đàm đi vào một quán ăn Sa Huyện[*] gia đình.

[*]Sa Huyện (tiếng Trung: 沙县区, : Sa Huyện khu): Là một trực thuộc (三明市), , Trung Quốc. (Wikipedia)

"Đây là cửa tiệm của nhà tôi, tôi đương nhiên phải ở đây." Khi Hạ Đàm trả lời, một người phụ nữ trung niên bận việc ở phía sau bếp ló đầu ra nhiệt tình nói: "Nhóc con ăn cái gì?"

Hạ Đàm nói với bà: "Mẹ, đây là bạn học của con, con đến chào hỏi là được."

Phương Triển vừa nghe nhanh chóng nói một tiếng: "Chào dì ạ."

Mẹ Hạ Đàm gật đầu đáp lại, cười nói với Phương Triển: "Muốn ăn cái gì cứ việc nói." Hạ Đàm vì thế hỏi cậu: "Ăn cái gì?"

Phương Triển ngẩng đầu xem thực đơn trên tường, đồ ăn trong quán rất nhiều chủng loại, giá cả cũng đặc biệt rẻ, cậu cũng không biết cái nào ăn ngon, liền nói: "Tùy đi, món nào cũng được.". TruyenHD

Hạ Đàm nói về phía cửa sổ: "Một tô mì hoành thánh." Cuối cùng lại dặn thêm, "Không lấy hành cũng không lấy rau thơm."

Nghe được câu này Phương Triển đột nhiên ngẩng đầu, sao cậu ấy biết mình không ăn hành cũng không ăn rau thơm?

Như là biết cậu suy nghĩ cái gì, Hạ Đàm cười với cậu, "Tôi chưa thấy ai kén chọn như cậu đâu."

Diện tích cửa tiệm này không lớn, đại sảnh chỉ bày mấy bộ bàn ghế đơn giản, khách ở đây không nhiều lắm, có mấy người cũng ở ngoài cửa ngồi, cho nên hai người bọn họ ngồi xuống mặt đối mặt.

Trong lúc đợi đồ ăn, Phương Triển nói trước: "Tớ nghe người khác nói cậu từ Phúc Kiến tới, còn tưởng rằng cậu là phú nhị đại."

Hạ Đàm lắc đầu cười: "Tôi chính là quán ăn Sa Huyện nhị đại."

"Ừm, yên tâm, tớ sẽ không đem chuyện của nhà cậu nói ra ngoài." Phương Triển bảo đảm với hắn, Hạ Đàm hẳn là không muốn để cho người khác biết hoàn cảnh gia đình mình, rốt cuộc ở tuổi này của bọn họ, nội tâm đều tương đối mẫn cảm, hơn nữa cũng rất sĩ diện giống nhau.

Nhưng Hạ Đàm rất bình tĩnh mà nói: "Không sao cả, tôi cũng không muốn gạt ai, hơn nữa ba mẹ tôi đều dựa vào hai tay để kiếm tiền, không có gì phải xấu hổ."

Đang nói, mẹ Hạ Đàm cầm một tô mì đặt ở chặn cửa, nói: "Mì xong rồi, mời bạn học ăn đi."

Hạ Đàm đi bưng lại đây, đặt lên cái bàn ở trước mặt, "Ăn đi."

Phương Triển chọn một đôi đũa ăn, nhưng ăn không được mấy đũa lại buông xuống, Hạ Đàm cau mày, nói: "Mèo còn ăn nhiều hơn cậu."

Tật xấu kén chọn của tiểu thiếu gia lại tái phát, ngán ăn đồ ăn lành mạnh tinh xảo ở nhà, bên ngoài cậu lại ngại gia vị nặng đầy dầu mỡ, Phương Triển thành thật nói: "Cái này vị bột ngọt quá nặng."

Hạ Đàm có chút bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu: "Vẫn là một con mèo kén chọn." Hắn ném lại câu "Cậu chờ đó" liền đứng lên.

Chờ làm gì? Phương Triển không biết vì sao Hạ Đàm đột nhiên vào sau bếp, lẽ nào do cậu soi mói đồ ăn nhà hắn không dễ ăn nên hắn tức giận? Cậu nhất thời đi cũng không được ở lại cũng không xong, cũng chỉ có thể ngồi yên ở trước bàn chờ.

Cũng may không bao lâu Hạ Đàm đã trở lại, lúc ra tới trong tay lại bưng tô mì canh suông, đặt ở trước mặt Phương Triển, nói với cậu: "Ăn đi."

Phương Triển buột miệng thốt ra nói: "Cậu làm hả?"

Hạ Đàm gật đầu: "Đặc biệt làm cho cậu, mì nấu rất nhừ, sử dụng nồi canh suông, tôi cũng đã rửa sạch lại."

Trong lòng Phương Triển nóng lên, nhanh chóng cầm lấy đôi đũa gắp một đũa, chỉ là một tô mì rất đơn giản nhưng cảm thấy so với những món khác lại ăn ngon hơn, hiếm khi ăn một ngụm lớn, một tô mì rất nhanh đã ăn sạch sẽ.

"Cái này cũng tạm được." Biểu tình của Hạ Đàm bận tâm giống như người mẹ già, hắn nói với Phương Triển: "Về sau muốn ăn cái gì cứ đến đây, tôi làm cho cậu."

"Có làm phiền cậu qua hay không?" Ánh mắt Phương Triển sáng lên, lại có chút ngượng ngùng.

"Không có gì phiền cả, ai bảo cậu kén chọn như thế."

"Tớ cũng có kén chọn lắm đâu." Phương Triển gãi gãi đầu.

Về sau, những ngày mẹ Phương Triển không ở nhà, cậu có cơ hội liền chạy đến quán ăn nhà Hạ Đàm kiếm ăn, Hạ Đàm sẽ tự mình xuống bếp làm cho cậu, làm cái gì cậu cũng rất thích ăn.

Sau khi kỳ nghỉ đông qua đi, học kỳ cuối cùng của lớp 12 cũng bắt đầu. Mắt thấy kỳ thi đại học càng đến gần, thời gian của học sinh lớp 12 càng thêm gấp gáp hơn, đội ngũ mang cơm ăn ở phòng học buổi trưa cũng càng thêm khổng lồ.

Phương Triển mở hộp cơm ra nhìn thấy thức ăn mẹ chuẩn bị cho cậu, lại theo bản năng nhíu chặt mày, kỳ nghỉ đông ăn nhiều cơm Hạ Đàm nấu, cảm giác khẩu vị càng thêm kén chọn.

Đôi đũa mới vừa gẩy hai cái, trên bàn đột nhiên nhiều thêm một hộp cơm, Phương Triển kinh ngạc mà ngẩng đầu, thấy Hạ Đàm mang khuôn mặt cool ngầu nói với cậu: "Chúng ta đổi ăn thế nào?"

Phương Triển mở to đôi mắt vốn đã rất to rất sáng.

Hạ Đàm ngồi xuống chỗ trống ở trước cậu, đem hộp cơm của bản thân đẩy đến trước mặt Phương Triển, lại đem hộp cơm của Phương Triển kéo qua, liếc mắt nói: "Tôi nếm thử hương vị của thức ăn cho mèo của cậu như thế nào."

Phương Triển không có lý do nở nụ cười, "Vậy trao đổi đồ ăn."

Hạ Đàm chỉ vào hộp cơm của hắn bổ sung một câu: "Đây là tự tôi làm."

Hắn làm Phương Triển tất nhiên thích ăn, Phương Triển cầm lấy thìa cơm của Hạ Đàm múc ăn một miếng, nhìn hắn nói: "Cảm ơn."

Rất nhiều ngày sau đó, bọn họ đều ăn ý trao đổi cơm trưa như thế. Sau khi ăn xong, Phương Triển vẫn thường xuyên hỏi Hạ Đàm một ít đề bài không hiểu, hoặc là hai người lén lút chuồn ra ngoài tản bộ.

Cuối tuần Hạ Đàm vẫn như cũ sẽ ở trong tiệm giúp đỡ một tay, tiếp khách, gọi món, thu dọn bàn ghế hoặc là rửa chén đũa, đôi khi cũng sẽ đi ra sau bếp.

Lại là một thứ bảy, nhanh chóng đến quán ăn, trong tiệm đã có một vài vị khách, cửa bị đẩy ra, Hạ Đàm theo bản năng hỏi: "Ăn cái gì?" Ngẩng đầu lên mới phát hiện trong cửa hàng thoáng cái tiến vào năm sáu chàng trai, đều là bạn học trong lớp, Phương Triển cũng ở trong đó.

Một nhóm người chào hỏi, Phương Triển nhìn thấy Hạ Đàm thần sắc tự nhiên mới yên tâm, hôm nay mấy bạn học có quan hệ tốt bọn họ hẹn nhau ra ngoài thư giãn một chút, thời điểm bàn bạc đi đâu ăn cơm, có người biết nhà Hạ Đàm mở quán ăn Sa Huyện, vì thế đề nghị tới đây ăn, Phương Triển cũng không có lý do ngăn cản, liền đi theo cùng nhau đến đây.

Hạ Đàm tuy rằng nhìn rất lạnh lùng, nhưng ở chung lâu rồi mọi người phát hiện người nọ kỳ thật không tồi, hơn nữa khi biết hắn từ nhỏ đi theo cha mẹ đi không ít nơi, mỗi nơi chỉ có thể mới vừa quen thuộc, mới có bạn bè lại phải tạm biệt, cho nên hắn có thói quen không chủ động kết bạn.

Hạ Đàm rất tự nhiên hỏi bọn họ muốn ăn cái gì, mấy nam sinh nhìn thực đơn trên tường mồm năm miệng mười gọi một đống lớn. Hạ Đàm ghi lại sau đó nói với bọn họ: "Chờ một lát, tôi làm cho các cậu."

"Cậu làm?" Có người kinh ngạc nói.

Hạ Đàm thoải mái mà "Ừm" một tiếng.

Vài người sôi nổi giơ ngón cái lên: "Trâu bò."

"Học giỏi còn biết nấu cơm."

"Lên được phòng khách xuống được phòng bếp."

Bữa cơm này ăn đến vô cùng náo nhiệt, Hạ Đàm bị lôi kéo ngồi xuống cùng nhau nói chuyện phiếm. Bọn họ hẹn buổi chiều đến xưởng xe đồ chơi của ba Phương Triều, chiều nay sẽ có một lô hàng xe mẫu để kiểm tra.

Phương Triển hỏi Hạ Đàm: "Cậu có thời gian không? Muốn đi cùng hay không?"

Hạ Đàm nói: "Được."

Xưởng sản xuất xe đồ chơi của cha Phương Triển rất đa dạng, có những chiếc xe lắc tiền xu mà trẻ em thích ngồi trong siêu thị và cửa hàng, cũng có loại xe đồ chơi thường gặp ở sân chơi và khu thắng cảnh.

Xưởng xe đồ chơi ở ngoại ô thành phố, nhưng mà không xa Tiểu Thành lắm, lái xe rất nhanh đã đến. Ba Phương Triển hôm nay cũng ở trong xưởng, Phương Triển lên tiếng chào hỏi ông, ba cậu đang bận, vung tay lên với bạn bè của cậu, "Muốn chơi cái gì thì tự mình chơi, chú ý an toàn."

"Cảm ơn chú."

"Vâng."

Bọn họ ngoan ngoãn đáp.

Địa điểm kiểm tra là khu đất trống ở giữa nhà xưởng, một số mẫu vừa được đưa vào dây chuyền sản xuất sau khi đã tiến hành vài bước kiểm tra chất lượng, bao gồm thí nghiệm va chạm. Mấy cậu nam sinh như ong vỡ tổ chạy tới, tay dài chân dài giành lấy xe đồ chơi, hô to gọi nhỏ mà đấu đá lung tung.

Ngày mùa hè ánh mặt trời cực nóng, không khí dường như đều hanh khô, các chàng trai mặc áo thun đơn giản trên mặt là cười tùy tiện mà rạng rỡ, bọn họ giơ tay cao lên lớn tiếng hoan hô, chơi xe đồ chơi hưng phấn đến nỗi vẫy tung quần áo, cảnh tượng như vậy trần đầy hơi thở thanh xuân.

Ánh mắt Phương Triển cuối cùng lơ đãng dừng ở trên người Hạ Đàm, cậu nhạy cảm nắm bắt được cảm xúc của Hạ Đàm hôm nay dường như có chút không giống ngày thường, hắn cười, cũng cùng bọn họ ầm ĩ, nhưng trong mắt luôn có một tia mất mát nhàn nhạt.

"Đám ngóc con lại đây ăn dưa hấu!" Ông chú trong xưởng lớn tiếng gọi họ.

Một đám nam sinh kêu la om sòm buông xe đồ chơi xuống, chạy đến chỗ râm mát, mỗi người một miếng dưa hấu không màng hình tượng mà cắn một miếng lớn, nước dưa hấu chảy tùm lum.

Hạ Đàm cầm miếng dưa hấu đứng ở bên cạnh, hắn ăn cái gì cũng rất nhanh, nhưng ăn lại rất sạch sẽ.

Phương Triển và hắn đứng rất gần, cứ nhìn chằm chằm vào hắn đến nỗi miếng dưa hấu trong tay không nhúc nhích, cậu không nhịn được hỏi Hạ Đàm: "Làm sao vậy, có chuyện gì sao?"

Hạ Đàm vứt vỏ dưa đã gặm sạch sẽ, đi tới vòi nước rửa tay, nói với Phương Triển đi theo phía sau hắn: "Tôi phải về quê để tham gia kỳ thi đại học."

Phương Triển tăng nhanh hai bước chân, đi đến phía trước Hạ Đàm rồi dừng lại, ngước mắt hỏi hắn: "Vậy sau này cậu còn quay lại không?" Ngữ khí của cậu rơi xuống theo tâm trạng.

"Quay lại chứ." Hạ Đàm trả lời nhưng cũng không chắc chắn như thế.

Hắn từ nhỏ theo ba mẹ đi qua quá nhiều nơi, nơi nào cảm thấy không tồi liền mở cửa tiệm ở đó, buôn bán không khởi sắc lại đổi nơi khác, không có nơi nào có thể dừng lại thật lâu, điều này không phải hắn có thể quyết định được.

"Đã quyết định chọn trường đại học nào chưa?" Phương Triển đột nhiên hỏi hắn.

"Có lẽ cũng sẽ đi đến thủ đô." Hạ Đàm nói, Phương Triển từng nói với hắn muốn học đại học ở thủ đô.

Nghe thấy Hạ Đàm cũng sẽ đi thủ đô, trong lòng Phương Triển mới không còn khó chịu như vậy.