Chương 30

Đêm giao thừa và tết nguyên đán năm nay phải dời lại vào cuối tháng hai do có hai tháng mười hai liên tiếp*.

(Tui hông hiểu đoạn này...)

Ngày dự sinh của Lâm Nhuận An là vào tháng ba, nhưng vì dạo gần đây đứa nhỏ trong bụng cậu rất hoạt bát nên bác sĩ đã dặn cả nhà phải cẩn thận nhiều hơn, em bé có thể ra đời sớm hơn dự tính.

Lâm Nhuận An lại rơi vào tình trạng chán ăn. Ngày nào cũng phải ôm cái bụng to, chân bị chuột rút thì thôi, đã vậy còn bị phù đến nỗi không mang được giày. Hơn nữa, omega thường xuyên bị đau eo đau lưng, nằm ngủ cũng không yên.

Nhưng dù vậy, mỗi lần Cố Tranh đau lòng hỏi cậu có vất vả hay không, có thấy hối hận không, Lâm Nhuận An đều sẽ chớp đôi mắt trong suốt đầy nước và nói, "Không vất vả đâu ạ, em tình nguyện mà."

Cậu là omega của Cố Tranh, sinh con cho hắn thật ra cũng là việc mà cậu cam tâm tình nguyện.

Cực nhọc tất nhiên cũng phải có, nhưng Cố Tranh cũng không khác gì cậu, đêm nào cũng mát xa cho cậu tới khuya. Hôm sau hắn còn phải dậy sớm để đến quân bộ làm việc, nhiều khi còn phải đi huấn luyện thực tế rất mất sức, chuyện này luôn khiến Lâm Nhuận An thấy băn khoăn trong lòng.

Nhưng mà đứa nhỏ trong bụng xem ra còn khá thoải mái, nó không màng gì tới việc Cố Tranh vuốt ve bụng mẹ nó rồi bảo, "không được ức hϊếp mẹ nữa, đợi ba về xử lí con." Nhưng có những lần khi Cố Tranh tan làm về nhà, ghé lại gần bụng hăm he, "coi chừng ba đánh mông con đấy" thì đứa trẻ này mới ngoan ngoãn yên phận một chút. Bây giờ thì đòn cũ không còn tác dụng gì nữa, nhóc con trong bụng omega hẳn rất thông minh, có lẽ nó biết cách một lớp bụng rồi ông bố hung tợn này sẽ không làm gì được mình nên càng hung hăng ngang ngược, thường xuyên làm Lâm Nhuận An bị đau không chịu nổi.

Cố Tranh rất đau lòng nhưng không có cách nào ngăn cản.

Năm mới đến, Lâm Nhuận An lại chẳng thể giúp được việc gì trong nhà.

Hơn nữa cậu có hơi sợ Cố lão nguyên soái, nên Cố Tranh đi đâu thì cậu sẽ theo đấy.

Alpha này là chỗ dựa duy nhất của cậu.

Lâm Nhuận An thấy Dư Gia Cầm và bảo mẫu đang bận việc, rốt cuộc cũng không ngồi yên được mà phải chạy đến xem.

Dư Gia Cầm sợ cậu mệt, vội vàng đi lấy một cái ghế để trong bếp.

Lâm Nhuận An vào bếp mỗi ngày nên đã quen tay, biết xử lý nguyên liệu theo cách riêng của mình, Dư Gia Cầm nhìn xong cũng tấm tắc khen ngợi.

Omega vốn dễ xấu hổ, bình thường ít khi được ai đó khen, thỉnh thoảng Cố Tranh hay nói vài câu ngon ngọt cũng làm mặt mày cậu đỏ tía, huống chi là được trưởng bối khen.

Bảo mẫu đã làm ở Cố gia được mười mấy năm, từ lúc Cố Tranh còn rất nhỏ bà đã đến đây để giúp việc nhà. Để đáp lại tình nghĩa với Cố gia, bà chăm sóc Cố Tranh như con ruột trong nhà, nên đối với Lâm Nhuận An bà cũng đối xử như vậy.

Bảo mẫu nhìn omega mới cưới về của Cố Tranh đỏ mặt xấu hổ rồi cười hiền từ.

"Cố thiếu tướng phu nhân của chúng ta tuổi còn trẻ đã hiểu biết nhiều như vậy, khó trách A Tranh yêu thích."

Lâm Nhuận An đột nhiên thấy hơi bất an, muốn kiếm cớ rời đi thì nghe được tiếng chuông cửa kêu.

Bảo mẫu cười cười, rửa tay xong liền chạy ra mở cửa. Lâm Nhuận An muốn tránh đi, một tay vịn bệ bếp một tay đỡ eo đứng dậy.

"Anh họ cháu có ở nhà không ạ?"

Một giọng nam hấp tấp truyền vào, là em họ beta của Cố Tranh, tính tình có hơi bộc trực thẳng thắn.

Lúc này Lâm Nhuận An mới biết thế nào là "chưa thấy người đã thấy tiếng".

"Ai vậy ạ? Phải anh dâu của cháu không?" Beta kia có vẻ ngoài xinh xắn, tuổi không lớn lắm. Có lẽ là do xuất thân từ gia đình giàu có nên phong thái tự tin, nhìn thấy Lâm Nhuận An liền tiến lên chào hỏi thuần thục, nhưng Lâm Nhuận An lại thấy hơi ngộp.

"Cát An, con đừng chọc anh." Dư Gia Cầm lên tiếng trước.

Thiếu niên bị gọi tên lại chẳng biết dừng lại, nhiệt tình chạy đến trước mặt Lâm Nhuận An, vươn tay ra sờ vào bụng cậu. Từ khi bụng bắt đầu lớn, Lâm Nhuận An thường có thói quen ôm tay bảo vệ bụng, động tác kia quá đột ngột làm cậu giật mình, vội tránh né theo bản năng.

"Trần Cát An, không được quá đáng như vậy."

Một giọng nam trầm thấp truyền đến, lúc này beta mới lè lưỡi đứng yên, không hề biết phép tắt.

Lâm Nhuận An nhìn ra cửa, phát hiện không chỉ có một người mà là một cặp vợ chồng trung niên, dẫn theo một thanh thiên ngang tuổi với Cố Tranh, mặt mũi trang nghiêm tức giận quát.

Người ta hay nói "không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa."

Xem ra quả thật không sai, đại gia đình của Cố Tranh đều phân chia hai loại cấp bậc trạng thái. Chỉ cần là alpha thì sẽ giống như hắn, rõ ràng tuổi không lớn bao nhiêu mà cứ luôn thích chắp tay sau lưng làm ra vẻ lão luyện giỏi giang.

"Ồ, lúc A Tranh kết hôn chúng tôi đều đang ở nước ngoài không về kịp, bây giờ mới có dịp gặp mặt!"

Người nam omega trung niên kia nhìn khá giống với Trần Cát An, xem ra là một nhà bốn người.

Dư Gia Cầm ân cần đón tiếp khách, xong xuôi rồi mới giới thiệu sơ lược với Lâm Nhuận An, sau đó là màn lải nhải không ngừng của Trần Cát An và mẹ omega của cậu ta.

"Anh họ cháu giỏi ghê nhỉ, mới kết hôn chưa được bao lâu mà bụng anh dâu đã lớn đến vậy rồi."

Lâm Nhuận An vốn định trở về phòng, nhưng ngại có khách đến nên không tìm cớ được. Bây giờ cậu thật sự bị cả nhà này làm cho hoảng sợ, hơn nữa người em họ này của Cố Tranh quả thật là nhiệt tình quá mức rồi.

"Anh họ độc thân nhiều năm, alpha lớn tuổi, tính tình quái gở như ảnh mà cũng tìm được một omega xinh đẹp như vậy. Mới kết hôn gần đây thôi mà đã có thai rồi, anh họ đúng là lợi hại."

Trần Cát An không biết lựa lời, nói chuyện thô tục trần trụi làm Lâm Nhuận An đỏ mặt tía tai. Trong đầu omega từ từ hiện lên hình ảnh trên giường với Cố Tranh, cả tiếng thở dốc cũng rõ ràng khiến cậu hận không thể tìm cái hố chui xuống.

"Cát An, cháu đừng nói với anh như vậy, anh sẽ ngại đấy."

"Thật ra, tính cách của Cố tiên sinh cũng tốt lắm." Lâm Nhuận An nhẹ nhàng phản bác.

Beta kia thấy Lâm Nhuận An đỏ mặt bèn nổi ý trêu đùa, "Em nghe nói anh với em tuổi cũng gần nhau, sao lại nhìn trúng ông anh họ khô khan của em được nhỉ? Còn nữa, sao anh lại gọi anh ấy là Cố tiên sinh vậy? Đấy là xưng hô tình cảm giữa hai người hả?"

Lâm Nhuận An chưa kịp trả lời, Cố Tranh đã mang theo gương mặt âm trầm xuống lầu, phòng khách vốn đang náo nhiệt lập tức rơi vào trạng thái im lặng.

Cố Tranh nói chuyện xong với Cố Giang Hải, vừa xuống lầu đã thấy một đám người vây quanh omega của mình nói chuyện gì đó. Bình thường chỉ khi đối mặt với hắn Lâm Nhuận An mới tự nhiên thoải mái, ở nơi nhiều người như thế này cậu hẳn sẽ thấy căng thẳng, thẹn thùng.

Lại thêm một đứa em họ thích đùa giỡn bao vây Lâm Nhuận An, khiến hắn nổi lên ham muốn bảo vệ.

"Trần Cát An, nói chuyện phải chú ý chừng mực."

Thiếu niên beta nghe anh họ ít khi nói cười của mình lên tiếng, lập tức khóa miệng lại.

Đứa nhỏ trong bụng Lâm Nhuận An đã bắt đầu ầm ĩ từ ban nãy, chỉ là cậu ngại có trưởng bối ở đây nên không thể lấy cớ trong người không khỏe mà rời đi được.

Nhóc con trong bụng được đấm đá thỏa thuê, omega thì thấy ê ẩm hết cả người.

Cố Tranh vừa nhìn đã biết con mình lại bắt đầu không yên phận, đành phải bước qua mang Lâm Nhuận An đi.

Đám người bị bỏ lại ngơ ngác, ngoại trừ Dư Gia Cầm im lặng nhìn theo. Trong ấn tượng của bà, Cố Tranh luôn là một quân nhân lạnh lùng nghiêm khắc, khoảnh khắc vừa rồi làm bà khá bất ngờ, quả nhiên omega đều là sự quan tâm hàng đầu của alpha.

"Lại đau à?"

"Vâng."

Omega nói chuyện vẫn nhỏ nhẹ ôn hòa, nhưng vì phải chịu đau quá lâu nên khi tiến vào phòng đã bắt đầu thấy kiệt sức, pha lẫn trong giọng nói là sự mệt mỏi vô độ.

Omega được người nọ thả lên giường xong thì nước mắt sinh lý cũng vừa chảy xuống.

Cố Tranh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cậu mát xa, vừa dịu dàng vừa chậm rãi, gãi đúng chỗ ngứa, tiết tấu vừa phải kết hợp với bài nhạc an thai phát ra từ điện thoại. Trên tủ đầu giường đặt một bình nước dưỡng sinh, dưới đất còn có thêm một cái máy tạo độ ẩm đang hoạt động.

Lâm Nhuận An vừa thấy thoải mái vừa thấy an bình.

Đôi tay của alpha thuộc về cậu, vốn là để cầm súng mang côn, sau này lại tự giác đi học cách mát xa để đứa nhỏ trong bụng không nghịch ngợm làm đau cậu, mà quan trọng nhất là để Lâm Nhuận An thấy thoải mái hơn.

"Cố tiên sinh..."

Omega nhỏ mềm mại gọi.

"Ừm."

"Em muốn con mau chóng chui ra quá."

Khoảng một tháng gần đây, câu nói này dường như được Lâm Nhuận An treo trên miệng mỗi ngày.

Thật ra ai cũng biết mang thai rất vất vả, nhưng khổ cực đến đâu thì chỉ có người mang thai mới biết. Cố Tranh cũng nhìn thấy được sự thay đổi của omega.

Trước đây omega là một người khá hoạt bát, có sức sống. Vì mang thai mà cậu trở nên yên tĩnh hơn nhiều, nói là yên tĩnh chứ thật ra là không thích vận động.

Nhưng từ đầu cho đến cuối, omega chưa trải sự đời này chưa từng nói một câu hối hận, thậm chí là câu "em mệt quá" hay "em sợ lắm" cũng chưa từng đề cập đến.

Lâm Nhuận An cũng là con một trong nhà, có thể nói là một bông hoa được cha mẹ nâng niu, bình yên lớn lên dưới ánh mặt trời. Omega chưa bao giờ chịu khổ, khắp người là hương hoa thơm ngát từ từ đến bên hắn.

Cậu càng hiểu chuyện thì Cố Tranh càng đau lòng.

Alpha dường như dám khẳng định rằng, nếu Lâm Nhuận An ôm cổ hắn, nhỏ nhẹ nói một câu, "em đau quá, em hối hận vô cùng" thì Cố Tranh sẽ có ý định bỏ đi đứa trẻ này.

"Được rồi, em hết khó chịu rồi."

Omega thấy có giọt mồ hôi chảy dọc từ trên trán Cố Tranh xuống hàm dưới rồi rớt xuống kẽ tay liền ôn hòa nói, "Được rồi mà ~ anh đừng xoa nữa, đi nghỉ ngơi chút đi."

Máy tạo hơi ẩm ở đầu giường phun ra hơi sương, gương mặt của Lâm Nhuận An được ánh đèn trên trần nhà chiếu sáng, cậu vẫn rất đẹp, lúc nở nụ cười trong ánh mắt như có ngôi sao.

"Ổn hơn chưa?"

"Rồi ạ."

Omega nhỏ vùi mình trong chiếc chăn mềm mại, khóe miệng mỉm cười.

"Khi nào con mới chịu ra đây."

"Sắp rồi."

"..."

Thật ra Lâm Nhuận An rất muốn nhanh chóng sinh đứa nhỏ này ra, nhưng vào một khoảnh khắc nào đó cậu cũng thấy hơi sợ, cậu không dám tùy tiện truyền nỗi sợ này cho Cố Tranh.

Tiếp theo đó, bầu không khí dần chìm vào im lặng, máy sưởi trong phòng tỏa ra hơi ấm vừa đủ khiến omega dần khép lại mắt.

Cố Tranh nhìn omega của mình hít thở đều đều, lông mi vừa mảnh vừa dài hơi rung động, lông mày hơi nhíu lại, có lẽ là đứa nhỏ trong bụng vẫn chưa chịu yên.

Tiếng pháo mừng năm mới rộn ràng trên bầu trời, toàn quốc đều đang ăn mừng, chào đón một năm mới bắt đầu.

Khoảng thời gian này nhìn có vẻ bình đạm, nhưng dường như tất cả sự điềm tĩnh trong lòng Cố Tranh đều bị mang ra hết, hắn muốn bảo vệ thật chu toàn cho omega đang nằm trên giường này, để cậu có thể vĩnh viễn được hạnh phúc bình yên.