Cố Tranh nhíu mày nhìn omega đang nằm trên giường, sự khao khát xâm chiếm tâm trí cậu, nhìn omega như sắp đến giới hạn của sự chịu đựng, co người cọ xát tới lui trong chăn nệm.
"Cầu xin anh, cho em đi."
"Em biết em đang nói gì không?"
"Ưm - Cố tiên sinh, em biết."
Cánh tay trắng nõn của omega vươn ra, nắm lấy cánh tay tráng kiện của của Cố Tranh như thể đó là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cậu.
Một alpha trẻ tuổi sung mãn như Cố Tranh, 28 năm qua chưa từng qua lại với ai, bây giờ người hắn yêu đang quyến rũ hắn như vậy mà hắn còn nhịn được thì Liễu Hạ Huệ kia chả là cái thá gì.
Lâm Nhuận An thấy Cố Tranh bất động, tin tức tố trong cơ thể như một cơn đại hồng thủy tràn qua con đê thay nhau trút xuống. Cậu nắm lấy cánh tay Cố Tranh một cách đáng thương, thì thào khẩn cầu, "Dù sao mình cũng sắp kết hôn rồi, anh cho em đi, Cố tiên sinh."
Những lời này chặt đứt sợi dây lý trí cuối cùng của Cố Tranh. Hắn đè omega xuống, gặm lấy cánh môi đã buông lời quyến rũ hắn. Động tác của hắn mạnh mẽ và dứt khoát, không chừa một phân một tấc nào trong khoang miệng omega. Lâm Nhuận An được như ý nguyện, dưới ánh đèn lờ mờ làn da trắng nõn như phát sáng.
Cố Tranh chuyển hướng, hắn bắt đầu gặm cắn rải rác lên làn da non mịn nơi cần cổ của omega khiến trên đó loang lổ những vệt đỏ.
"Cố thiếu tướng..."
Cố Tranh được gọi nhưng lại bất động, ánh mắt sắc như loài chim ưng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhuận An mang nhiều du͙© vọиɠ hơn lúc trước.
"Em không phải binh lính của anh, sao cứ gọi anh là thiếu tướng vậy hả."
"Ưm -"
Lâm Nhuận An không chịu nổi tin tức tố vừa dày vừa nồng của hắn mà than thở một tiếng, alpha bình thường lúc nào cũng dịu dàng lịch sự giờ đang siết chặt cậu vào l*иg ngực hắn, mà omega cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí bị ăn sạch sẽ rồi.
Lâm Nhuận An theo bản năng dùng tay hơi đẩy ngực alpha ra.
Cố Tranh cảm thấy con thú du͙© vọиɠ trong người mình bị đánh thức, trong lúc triền miên tình tứ này hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ - xỏ xuyên cậu. Thân là một alpha, trong chuyện đại sự còn bị omega từ chối quả thật khiến hắn thấy khó chịu.
Hắn muốn omega của hắn phải làm theo ý hắn, cam tâm tình nguyện nằm dưới thân hắn.
Không chờ Lâm Nhuận An phản ứng lại, Cố Tranh dùng một tay túm lấy tay cậu, một tay khác của hắn vòng qua chân cậu, nhẹ nhàng bế người lên.
Lâm Nhuận An theo bản năng câu lấy cổ Cố Tranh, sợ mình bị rơi xuống.
Lâm Nhuận An bị ném vào giữa chiếc giường lớn, trong ánh mắt vừa là sự thèm khát trong kỳ động dục vừa có một chút khϊếp đảm.
Alpha trước mặt cậu không còn giống alpha mà cậu quen lúc trước nữa, sự nho nhã lễ độ, chính nhân quân tử như đã bốc hơi hoàn toàn khỏi người hắn.
Chỉ trong một khoảnh khắc mà cả hai đều đã bị du͙© vọиɠ làm cho thiếu kiên nhẫn hơn bao giờ hết.
Cố Tranh nóng vội cởϊ áσ ra làm lộ phần thân trên rắn chắc khỏe mạnh, Lâm Nhuận An đột nhiên hơi lùi lại khiến hắn khó chịu vì tưởng mình bị từ chối. Hắn nắm lấy cẳng chân cậu kéo về thật mạnh, sau đó cúi người áp lên.
Hơi thở nóng hổi của Cố Tranh phả vào mặt Lâm Nhuận An, trong phòng yên tĩnh đến cực độ, chỉ nghe mỗi tiếng hít thở nặng nề của hắn.
"Anh..."
"Em nên gọi anh là gì?"
Lâm Nhuận An thật sự nghĩ rằng đối phương đang hỏi về cách xưng hô, liền thành thật trả lời, "Cố Tranh... Cố thiếu tướng..."
Đáp án này Cố Tranh không vừa ý chút nào, hắn trực tiếp lột áo Lâm Nhuận An ra, thân thể non nớt bại lộ dưới ánh đèn mờ khiến Cố Tranh phát điên. Hắn như hãm sâu xuống đáy vực của sự chiếm hữu mà quên mất bản thân mình là người có giáo dục, là một quân nhân cao quý.
"Sai!"
Cố Tranh gằn giọng.
Hắn chăm chú nhìn khuôn ngực đang phập phồng vì thở gấp của Lâm Nhuận An, làn da trắng mịn như lụa thượng hạng, vị trí ngay cổ kia chưa hề bị bất cứ alpha hay beta nào vấy bẩn.
Nghĩ như thế, Cố Tranh liền cúi đầu hôn Lâm Nhuận An.
Vốn ban đầu là hôn môi, rất nhanh sau đó đã chuyển sang gặm cắn.
Lâm Nhuận An còn chưa nghĩ ra cậu nên gọi Cố Tranh là gì thì cổ đã bị người kia hôn mυ"ŧ một lần nữa.
Chỗ da bị alpha cắn ban nãy đã xuất hiện lốm đốm những vết đỏ lớn nhỏ, bây giờ lại bị mυ"ŧ vào đã bắt đầu thấy đau rát, chắc qua hôm sau sẽ bị tím đen.
Lâm Nhuận An vừa định chống bờ ngực hắn kêu đau, Cố Tranh lại càng mạnh bạo hơn, hắn muốn nghiền nát thân thể này.
"Đừng mà..."
Cố Tranh đã hoàn toàn mất đi sự khống chế, trái tim hắn mách bảo đây là omega nhỏ của hắn, là người mà hắn yêu thương trân trọng đến tột cùng, nhưng đầu óc hắn lại bị du͙© vọиɠ khống chế.
Cố Tranh lại tiếp tục gặm xương quai xanh của Lâm Nhuận An. Nơi này mỗi khi cậu mặc áo cổ rộng làm lộ ra đã khiến hắn chú ý đến, lúc đó hắn chỉ muốn cúi xuống làm hành động như bây giờ, để lại thật nhiều dấu vết chứng minh cậu thuộc về hắn.
"Đừng mà, Cố Tranh..."
"Sai!"
Cố Tranh trầm giọng nói.
"Cố Tranh..."
"Cố..."
"A Tranh?"
Lâm Nhuận An hoảng đến mù mờ, chợt nhớ ra Dư Gia Cầm đã từng gọi Cố Tranh như thế.
Cố Tranh nghe xong, động tác cuối cùng cũng dừng lại.
Lâm Nhuận An chưa kịp có cơ hội lấy lại hô hấp đã bị hắn cởi mất quần, cả qυầи ɭóŧ cũng theo đó mà rời đi.
Phần cơ bắp nhô lên vì hưng phấn của alpha làm Lâm Nhuận An thấy sợ, rất nhanh sau đó alpha bắt đầu tỏa ra tin tức tố dày đặc, xâm chiếm mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Lâm Nhuận An cảm thấy Cố Tranh chính là chiếc bè cứu mạng duy nhất của cậu trong cơn sóng dữ từ bờ biển lớn. Tuy hắn lúc này không còn sự chính trực dịu dàng nữa, nhưng cậu vẫn không nỡ buông hắn ra.
Kỳ động dục thật quá đáng sợ.
Đánh tan hết mọi giáo dưỡng và ngây ngô của hơn hai mươi năm cuộc đời cậu, mang hết thảy đều về với du͙© vọиɠ nguyên thủy và tình ái.
- ---
Hãy cmt cho mình biết nếu có lỗi chính tả nhe 🥺