Còn người mặt như lưỡi cày là bà Ngô.
Năm người bọn họ gộp lại thành một tiểu đội chuyên nhổ đậu phộng, Vương Nhất Thành xen vào bên trong, cứ như là hạc trong bầy gà vậy. Bà Ngô với nhà họ Vương là hàng xóm, ở sát bên nhau, bà ta nhiều chuyện hỏi: “Tiểu Ngũ này, hôm qua mẹ mày lại mắng mày nữa à? Bác ở cách vách hình như đã nghe thấy hết rồi, lại không được ăn cơm hả?”
Trong thôn này có ai mà không biết Điền Xảo Hoa là người tính kế giỏi nhất, không làm việc thì sẽ không được ăn cơm.
Vương Nhất Thành nhướng mắt lên, cười nói: “Xem bác nói này, mẹ cháu đâu phải người như vậy, hơn nữa cũng đâu phải là do hôm qua cháu không lấy được công điểm. Tình trạng cơ thể này của cháu rất yếu ớt, kết quả làm rớt dây xích, nhưng cháu đâu có cố ý. Làm sao mẹ cháu có thể không cho cháu ăn cơm được chứ?”
Bà Ngô mới không tin: “Làm như tao không rành mẹ mày vậy ấy?”
Vương Nhất Thành: “Lời này bác nói vậy là không đúng rồi ạ, bác nhìn xem bác này, sao lại kiên quyết bôi nhọ mẹ cháu như vậy. Đây là vụ thu hoạch, cháu không ăn cơm thì sao có sức mà làm việc, đâu có nhà ai điên mà đến vụ thu lại không ăn cơm, đó là ngại bản thân sống lâu quá hay sao ạ? Bộ bác không thấy cháu đang làm việc rất nhanh nhẹn sao?”
Bà Ngô nhìn Vương Nhất Thành vừa mới bắt đầu công việc còn có chút vụng về, bĩu môi: “Cái này mà cháu gọi là nhanh sao?”
Vương Nhất Thành cười tủm tỉm: “Sao không gọi được ạ? Không phải hôm nay cháu đã làm nhanh hơn hôm qua rồi đó sao ạ?”
Bà Ngô: “...”
Thằng nhóc này có vẻ đã yêu cầu bản thân mình quá thấp rồi!
Bà ta đang định nói tiếp thì thấy một người phụ nữ đi ngang qua, trên mặt còn hằn nguyên dấu tay đỏ hỏn, bà Ngô lập tức hạ giọng, nói với mấy người bên cạnh: “Bà xem con dâu nhà Tam Trụ kìa, lại bị đánh nữa rồi.”
Phụ nữ vùng Đông Bắc bọn họ cũng không có nhiều người bị đánh cho lắm, tuy rằng có thương tích nhưng đều là do đánh lộn mà ra.
Kiểu người để bị đánh nhưng không đánh trả như con dâu Tam Trụ, ai cũng nói là xong đời rồi, hừ, đúng là khiến cho mấy nữ đồng chí khác phải cảm thấy mất mặt mà.
Thím Chu trợn to mắt, nói: “Mấy bà còn chưa biết hả? Mấy gã đàn ông nhà họ Hà hôm nay trời còn chưa sáng đã đến sông tắm rửa, đúng lúc gặp phải vợ của Trương Hắc Nhãn Nhi đi giặt đồ vào sáng sớm, thế là liền đυ.ng mặt nhau tại chỗ, mấy tên đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đó đều đã bị nhìn thấy hết. Nhà Trương Hắc Nhãn Nhi đó chẳng lẽ mấy bà còn không biết à? Nó bị hoảng quá nên trực tiếp đến tận nhà đòi bồi thường, con dâu Tam Trụ thì miệng lưỡi không sạch sẽ nên đã bị vợ Trương Hắc Nhãn Nhi đánh cho vài cái.”
“Thì ra là vậy sao?! Sáng sớm bọn tôi đã bắt đầu làm việc rồi nên có biết gì đâu.”
“Nói nhanh lên, đánh mạnh không?”
Vương Nhất Thành cũng chui vào trong nhóm mấy bà thím, vui tươi hớn hở vểnh lỗ tai lên nhiều chuyện, anh nói: “Vậy sao nhà mấy ông kia sáng sớm lại đến sông tắm rửa vậy, bây giờ cũng đâu phải mùa hè, nước đêm khuya rất lạnh mà đúng không ạ?” Trong giọng anh chứa đựng ý cười, cảm thán một câu.
“Sao biết được, mà biết làm gì, dù sao nghe vợ của Trương Hắc Nhãn Nhi nói, có vài người trông rất kỳ lạ, vẻ ngoài vô cùng bẩn thỉu, nói không chừng là đã đi làm chuyện xấu gì đó rồi.” Thím Chu tỏ vẻ thần bí: “Mấy anh em nhà bọn họ khá đồng lòng, bây giờ lại đang là vụ thu, các đại đội đều bận rộn hết… Hơ hơ, hơ hơ.”
Bà ta biểu lộ vẻ mặt kiểu, “Tôi hiểu, cô hiểu, mọi người hiểu…”, ý trong câu này còn chưa nói ra mà mọi người đều đã nghe hiểu hết rồi. Vụ thu hằng năm đều có lương thực bị mất, nhưng bị mất như nào thì khó nói lắm à nha!
Sắc mặt của mấy người bọn họ đều khác nhau, có mấy người bĩu môi, bác gái Lý cúi đầu hừ một tiếng, nói: “Không biết đi ăn cắp ăn trộm ở đâu đấy!”
Vương Nhất Thành nhanh chóng quan tâm nói: “Bác gái Lý đừng nói thế chứ, nhà bọn họ không dễ chọc đâu.”
Bác gái Lý gật đầu: “Vẫn là thằng nhóc này hiền hậu. Nhưng mà bác cũng chả sợ cái nhà đó, mấy thằng nhà bác cũng không dễ ăn hϊếp. Bọn họ lén làm chuyện này mà còn không sợ thì sao bà già này còn có thể nịnh bợ nhà đó được chứ?”
Vương Nhất Thành giơ ngón tay cái lên, bác gái Lý kiêu ngạo hất mặt lên, nói: “Hừ, cái thứ người gì vậy chứ?”
Vương Nhất Thành: “Bác gái là giỏi nhất ở đây rồi ạ.”
Khi Vương Đại Cương đến đây thấy mọi người đang tán gẫu náo nhiệt, hắn ngốc nghếch xoa huyệt thái dương, cũng không rõ sao Tiểu Ngũ có thể tán gẫu với mấy bà cụ sôi nổi đến thế, hắn cao giọng quát: “Nhanh chóng đi làm việc đi.”
“Biết rồi biết rồi, tối ngày chỉ biết hối, bộ không thấy mấy bà đang làm không dừng tay hay sao.”
“Đúng vậy, ngày nào cũng thế, lại còn không trâu bắt chó đi cày.”
Các bác gái không thích Vương Đại Cương mồm năm miệng mười, Vương Nhất Thành tươi cười hớn hở nhìn Vương Đại Cương, thấy cái mặt vốn đã đen nay còn đen hơn của hắn thì không nhịn được cười, điệu cười càng thêm rõ nét hơn. Vương Đại Cương: “...”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin