Đứa trẻ loài người ở Vân Châu Thành sinh hoạt bình đạm lại trôi qua mấy ngày.
Một đêm rất tối, nùng đến không hoà tan được màu đen, mưa bụi trên không trung như lông trâu, toàn bộ Vân Châu Thành đều bị bao phủ trong mưa gió, cảm giác ẩn có *sơn vũ dục lai, phong mãn lâu. **Thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
*Mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu. (trích từ thơ “Hàm Dương thành đông lâu“)
**Mưa tiết thanh minh lất phất bay, người đi đường vắng sầu không khuây. (trích thơ “Thanh minh”)
Tứ đại gia tộc đời đời đều ở Vân Châu Thành, bọn họ không có quên nguồn quên gốc, đêm trước ngày hội đã bị kêu hiến tế vật phẩm, chỉ chờ thời tiết vừa đến, chuẩn bị tảo mộ, kết quả lại phát hiện, bên trong trang không ít đệ tử trẻ tuổi trong một đêm mất đi hành tung.
Một người hai người trời sinh tính ăn chơi trác táng, không yêu tu luyện, không có tung tích còn có thể nói đi lêu lổng, m·ất t·ích bảy tám người ắt đã xảy ra chuyện.
Ngươi nói, khả năng tổ chức thành đoàn thể đi lêu lổng có hay không!
Vừa nghe loại lời nói này, lão thái gia Lục gia hận không thể bóp ch·ết người nói năng bậy bạ. Đó đều là những đệ tử trẻ tuổi mới có tài, bọn họ là v·ũ kh·í bí mật cùng căn cơ gia tộc, vì nhét vào Quy Nguyên Tông cầm đầu các đại tông môn, đánh sâu vào hạt giống tốt Thiên Kiêu Bảng, bọn họ phẩm tính rõ như ban ngày!
Kia thổi quét Vân Châu Thành linh thú trứng, bọn họ ngày thường cũng chưa được ăn, chỉ cho tuổi trẻ đệ tử, vu tội này kia cho đệ tử trẻ tuổi, lại còn bịa đặt thế hệ trước đã già mà không đứng đắn làm loạn y như nhau.
Tiếp theo, đối với một tu sĩ mà nói, dương nguyên cố bổn ngưng tâm, cực kỳ quan trọng, đệ tử tuổi trẻ sao có thể đi lêu lổng! Còn riêng tuyển ở đợt thanh minh lần trước, loại này muốn tế bái lão tổ tông nhật tử!
Bên kia, ở trong Quy Nguyên Tông, một người chà lau hồn đèn đệ tử, vốn dĩ là nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên bị ngọn lửa nhảy động làm cho hoảng sợ, nỗi lòng quay cuồng, hãi hùng kh·iếp vía.
“Không ổn! Sư tôn!”
Đệ tử hoang mang r·ối l·oạn mà chạy ra ngoài.
“Hồn đèn của đệ tử xuống núi ở giữa mưa gió nhẹ nhàng tung bay! Có Ân Bất Ngữ, Trịnh Nhất Minh sư huynh còn như làm sư đệ!”
Hồn đèn tức hồn phách một người đệ tử, người ch·ết như đèn diệt, một khi hồn đèn tắt, liền ý nghĩa đệ tử gần như đã t·ử v·ong, mà lại bay bay lập loè, cũng là hiện ra điềm xấu.
Trên núi người trước tiên một bước thu được tin tức, dưới chân núi người chậm một phách, Cảnh Càn mấy ngày nay đang bế quan chuẩn bị cho Tiên Duyên Đại Hội, vội đến chân không chạm đất.
Chờ hết thảy công việc đều chuẩn bị thỏa đáng, hắn mới phát đi ngọc giản đưa tin cho đại sư huynh, oán giận nói: “Sư huynh! Lão tiền bối Khúc gia cùng đệ nói, đệ tử bọn họ thiên phú trác tuyệt, đáng tiếc mới mười hai tuổi, Quy Nguyên Tông tuyển chọn mười năm một lần, bọn họ chờ không nổi, hy vọng có thể hỏi tuổi tác tiên duyên hạ thấp mười hai. Ngu gia tiểu thư năm nay tám tháng phương mãn mười sáu, Ngu gia cũng hy vọng có thể đem tuổi tác phóng khoáng, Ngu gia còn chưa tính, sư đệ Tần Tuần cũng cầu tình đệ, huynh nói, bọn họ như thế nào lại muốn phóng khoáng đến cả ba tuổi đây!?”
Nửa ngày qua đi, không thu đến bất cứ hồi đáp nào.
Cảnh Càn nghĩ rồi lại nghĩ, cắt một đạo linh khí, “Ân Bất Ngữ sư đệ, Hạ Lan Tự sư huynh, các ngươi đã đem đan dược cùng yêu thú bán xong rồi sao, tới hiệp trợ ta đi, ta mau mệt ch·ết.”
Hắn chỉ là một người đệ tử bùa chú nhỏ yếu đáng thương, vì cái gì lại muốn gánh vác trách nhiệm trọng đại như vậy.
Lại nửa ngày đi qua, vẫn là không hồi.
Cảnh Càn ý thức được cái này không thích hợp, mày hắn liền nhăn lại, lấy ra la bàn bắt đầu bấm tay tính toán, rốt cuộc lại ý thức được đại sự không ổn, Vân Châu Thành rất nhiều yêu ma quỷ quái bắt đầu hiện hình, mà lại có tận ba sư huynh đệ của hắn đang mất tích.
Hắn hoả tốc móc ra một xấp lá bùa hiện hình, hóa thành một đạo kiếm khí cô đọng, mang theo sư đệ muội nhanh chóng đi tới chợ Vân Châu Thành.
Vân Châu Thành rất lớn, Trung Châu giới mười đại phồn hoa thành thị chi nhất, hai vạn năm trước bên trong thành được đại năng Nguyên Anh bày ra cấm chế, không cần lá búa bởi căn bản là không có cách tìm người.
“Cảnh Càn sư huynh, tìm được một tia hành tung rồi, Ân Bất Ngữ sư huynh là ra chợ m·ất t·ích! Một người lão bản trong khách điếm thấy được, lão nói Ân Bất Ngữ sư huynh thần sắc hoảng hốt, bình thản nhẹ nhàng nện bước, đi theo một đóa hoa sen màu trắng đi rồi. Bởi vì tết Thanh Minh trên đường rải hoa giấy màu trắng quá nhiều, một đám đều có thể đi theo vong hồn, lão cảm thấy không hiếm lạ lắm liền không cẩn thận nhìn. Lão còn nói, nếu không phải Ân Bất Ngữ sư huynh cùng một tiểu hài tử thường xuyên bày quán bán trứng, cho người ta lưu lại khắc sâu ấn tượng, lão cũng sẽ không chú ý.”
“Đệ cũng tìm được hành tung Hạ Lan Tự sư huynh, huynh ấy đã từng xuất hiện ở tiên linh thời trang phô! Mua hai ba bộ mười vạn linh thạch Nghê Thường Vũ Y, một cây ốc tử đại cùng rất nhiều trang hộp, Hạ Lan Tự sư huynh thực sự có tiền, cũng không biết huynh ấy là mua cho người khác, vẫn là chính mình xuyên……”
Vân Châu Thành có đủ loại cửa hàng, trong đó tự nhiên bao gồm cả thời trang vì nữ tu mở son phấn, một thanh niên tu sĩ không có đạo lữ lại dạo quanh cái loại cửa hàng này, rõ ràng là không bình thường.
Nói những lời này sư đệ sắc mặt có chút cổ quái, hiển nhiên Ngự Thú Phong sư huynh đã đem một đôi mắt đào hoa liễm diễm đa tình, tươi cười mỗi ngày không đứng đắn, đại nhập nữ trang đại lão nhân vật.
“Vấn đề đam mê đệ cũng không rõ ràng lắm, đệ chỉ tính ra lệ quỷ……” Cảnh Càn lắc lắc đầu, la bàn của hắn mất đi không chế, không ngừng lắc lư, nhắc nhở y một sự kiện, gần nơi này đã hiện thế một quỷ tu, một khi hắn phóng xuất ra ác niệm, nơi đi đến nhân thân đều diệt, không còn sót lại một ngọn cỏ.
Theo lý mà nói, quỷ tu này hẳn là nam nhân, Hạ Lan Tự lại mua một đống quần áo nữ tử, này không khỏi quá mức quỷ dị. Có thứ gì là hắn tính lậu đâu……
Vừa nghe đến hai chữ lệ quỷ, các đệ tử Quy Nguyên Tông vừa sôi nổi vừa để lộ vẻ mặt hoảng sợ, theo bản năng rùng mình. Nơi đây ma có phân loại, yêu tà chính yếu, đọa tiên là thứ hai, lệ quỷ là thứ ba.
Đọa tiên là tiên quân tẩu hỏa nhập ma, thuộc về nửa đường đọa ma, trong xương cốt vẫn là thanh cao, lệ quỷ tắc trời sinh tu hành quỷ đạo, thủ đoạn tàn nhẫn mất đi nhân tính, trình độ càng cao càng nguy hiểm.
“Chúng ta đi tìm tiểu hài tử kia xem.” Cảnh Càn cắn cắn môi, không bị nôn nóng choáng váng đầu óc, ngự kiếm phi hành tới chợ Vân Châu Thành, gặp được một *tiểu oa nhi **phấn điêu ngọc trác.
*Đứa trẻ
**Mềm mại trắng nõn, ý là khen đứa trẻ đáng yêu.
Tiểu oa nhi không cao, khuôn mặt non nớt trắng trắng, cúi đầu, cái miệng nhỏ nhấm nuốt một quả thanh đoàn. Cằm trắng nõn của bé con phì ra, mềm mềm như bông thịt.
“Tiểu đệ đệ, Ân Bất Ngữ sư huynh cùng Hạ Lan Tự sư huynh là đệ tử Quy Nguyên Tông, bọn họ mỗi ngày đều sẽ tới chợ bày quán, đệ hôm nay có nhìn thấy bọn họ không?” Lạc Linh dẫn đầu ra mặt.
“Đệ không thấy, xin hỏi tỷ tỷ xinh đẹp, Ân Bất Ngữ ca ca bọn họ làm sao vậy?” Diệp Thanh ngẩng đầu, cậu đình chỉ việc ăn, trên mặt tràn ngập bốn chữ “Thiên chân tò mò”.
A a a đứa trẻ nhân loại thật đáng yêu!
Còn lễ phép như thế, khen nàng là tỷ tỷ xinh đẹp!
Lạc Linh bị cái ngước mắt của đứa trẻ nhân loại đáng yêu này đánh trúng trái tim, nàng có chút buồn rầu mà nhăn mi lại, nhẹ giọng nói: “Bọn họ không có việc gì, chỉ là bỗng nhiên không thấy đâu, chúng ta tìm không thấy bọn họ.”
Hồn đèn chưa diệt, đại biểu rằng đám người Ân Bất Ngữ còn sống, đây mới là nguyên nhân toàn bộ đệ tử Quy Nguyên Tông xuất động, bọn họ bất chấp ngộ hại phía trước kiếm cho bằng được các sư huynh.
“Chạy nhanh đi tìm Tần Tuần sư đệ! Thêm một người nhiều thêm một phần lực lượng!”
Nửa ngày sau, bọn họ tìm tung tìm tích, ở vùng ngoại ô Vân Châu Thành tìm được Ân Bất Ngữ, nhưng thân ảnh hắn như yên như huyễn, biến mất bên trong sương mù trắng xoá.
Diệp Thanh là một tiểu hài tử rất thông minh, cậu đã nhận ra thần sắc tiều tụy, mất hồn mất vía của đám đệ tử Quy Nguyên Tông.
Đường Hi là hồn thể, có thể xuyên qua vách tường, thực mau liền tìm hiểu được tin tức, cho cậu giải đáp nói: “Bọn họ đương nhiên lòng nóng như lửa đốt, bọn họ là xuống núi rèn luyện, lại có một số sư huynh mất tích, lúc này rắn mất đầu còn khó làm sai trách nhiệm.”
Làm một tu sĩ tương lai, Đường Hi biết được càng nhiều, hắn biết đây là một hồi sự cố lạ lùng tái nhập sử sách.
Thiên Thú năm ba, Quy Nguyên Tông ở Vân Châu Thành tổ chức Tiên Duyên Đại Hội, trước một đêm không chỉ có xà yêu lui tới, còn có quỷ tu tàn sát dân trong thành, có thể nói nhiều t·ai n·ạn. Tứ đại thế gia xem trọng tân tú trẻ tuổi, ở giữa quỷ tu bày ra ma cung, sôi nổi bị đoạt tánh mạng dương nguyên, dẫn tới việc tuyển nhận của Quy Nguyên Tông không được bất kì hạt giống tốt nào.
Mà Ngu Kinh Hàn là thiên tài ngàn năm khó gặp, ma khí mất khống chế, chỉ có thể bái nhập không để bụng huyết mạch tiểu môn tiểu phái. Nghe nói ở ma cung trung duy nhất trích đến cơ duyên kỳ ngộ, là một đệ tử họ Tần.
“A…… Ân Bất Ngữ ca ca sẽ không có việc gì đi?”
Diệp Thanh rầu rĩ mà lên tiếng, đêm dài lộ trọng, tay nhỏ của cậu kéo chiếc chăn, lại không có buồn ngủ chút nào.
Cùng là người bày quán ở Vân Châu, cậu cùng Ân Bất Ngữ, chính là bán trứng bán ra cả cảm tình. Hạ Lan Tự lấy giá siêu thấp mười viên linh thạch, đem cái sọt pháp khí cùng Khổn Tiên Thằng bán cho cậu.
Hạ Lan Tự ca ca vốn dĩ có thể dựa vào hai cái pháp khí này đến núi non Bạch Trạch bắt chim nhỏ, lại đem loại cơ hội làm giàu này nhường cho một tiểu hài tử nhân loại bình thường như cậu, Diệp Thanh liền rất cảm động.
Đường Hi trong lòng tắc lời, bọn họ đại khái sống không được.
Thiên Thú năm mười chín, Bùi Huyền tấn công Tu chân giới, lấy Quy Nguyên Tông cầm đầu tiên môn khôi thủ, vì chống lại Bùi Huyền thống ngự tam trăm triệu Ma Vực yêu vật, cộng phái ra vạn danh đệ tử. Đường Hi rõ ràng nhớ rõ, có nhiều hơn ba gã không ở đệ tử lục thượng, này căn bản bọn họ không sống đến Thiên Thú năm mười chín.
Diệp Thanh là một tiểu hài tử không nói lời nào đều có thể chọc người đau, tâm sự tàng không được, *hỉ nộ ái đều hiện lên hết trên gương mặt, làm **nhân tâm sinh trìu mến. Ngu Kinh Hàn không cần đoán, đều biết đối phương suy nghĩ cái gì, hắn lấy thượng kiếm, nói: “Ca bồi đệ đi.”
*hỉ: vui mừng; nộ: tức giận căm phẫn. Ý là vui giận đều viết hết lên mặt.
**lòng người.
Cùng lúc đó, dã vùng ngoại ô âm phong từng trận, ma trơi hồ minh, một đám đệ tử Quy Nguyên Tông chật vật bất kham.
Lạc Linh tiểu sư muội lưng dựa rừng trúc, đôi mắt sưng đỏ, rơi lệ đầy mặt, hôm nay tìm sư huynh hồi lâu, nàng đã không còn sức lực chỉ trích vì cái gì một nữ tu Ngu gia không có tu vi, lại muốn cùng đến đây xem náo nhiệt.
Ngu Phi Tuyết không phải Luyện Khí, nàng từ nhỏ cẩm y ngọc thực, chưa từng trải qua cảnh *màn trời chiếu đất, cả ngày đi theo một đám đệ tử Quy Nguyên Tông, cùng ruồi nhặng không đầu chạy loạn khắp nơi, nàng đã sớm mệt muốn chết rồi. Một nàng nhấp nhẹ, nhắm mắt lại, đem kiều khí bản thân sở hữu nuốt xuống.
*sống trong cảnh không nhà không cửa.
Mọi người đều ngủ.
Tần Tuần lại không hề buồn ngủ, hắn biết Ngọc Bội lão giả chán ghét cái gì, không dám đem tâm sự toàn bộ thác ra, mà là tháo xuống ngọc bội, tìm được sư huynh, hỏi hắn.
“Sư huynh, huynh có hay không sẽ sinh ra một loại cảm giác đặc biệt với thanh âm dễ nghe của nữ tu? Không thấy được phía trước của nàng, huynh liền tâm sinh hảo cảm với nàng, loại hảo cảm nay không liên quan đến sắc đẹp bề ngoài” Tần Tuần không nói chính là, sau khi nhìn thấy chân nhân, loại hảo cảm này trực tiếp dâng đến đỉnh.
Dung nhan thiếu nữ kia không tầm thường, đôi mắt sáng xinh đẹp thập phần đáng yêu, khi cười còn có má lúm đồng tiền, bạch y tung bay, không giống một sợi tàn hồn, càng như là tiên nữ giáng trần. Cẩn thận nghe qua thân thế nàng, Tần Tuần tâm sinh thương tiếc, thật là một thân phụ huyết hải thâm thù, không ngừng vươn lên tuổi thanh xuân của mỹ nhân.
“Ta hướng Thiên Đạo thề, nhất định sẽ thay ngươi tìm về kim sắc cánh hoa sen, vì ngươi chủ trì công đạo!” Lời thề của hắn làm thiếu nữ hỉ cực mà cười.
Cảnh Càn mệt đến ch·ết kh·iếp, đang điều tức đả tọa, vừa nghe hỏi chuyện, tâm tình quả thực sững sờ.
Sự việc sư huynh m·ất t·ích đã làm hắn sứt đầu mẻ trán, sư đệ còn tới hỏi hắn về vấn đề tình cảm, hắn là nam tu ngây thơ ngay cả tay nhỏ của nữ tu còn chưa nắm, như thế nào có thể biết loại việc này!
Bên kia, đứa trẻ nhân loại ghé vào Ngu Kinh Hàn. Thiếu niên mảnh khảnh an ổn, giống một thuyền nhỏ nhận sóng mãi không tiêu tan, hắn nửa tỉnh nửa mê lại nghe được.
“Ta Tần Tuần thề với trời, nhất định sẽ vì ngươi tìm về Lưu Li Tông thất lạc nhiều năm chí bảo, vì ngươi chủ trì công đạo!”
Giọng Tần Tuần thật quen tai, vì cái gì lão ái thề.
Diệp Thanh mơ mơ màng màng mà tỉnh.