Chương 9.2: Cơ duyên tới tay cư nhiên lại bay.

Tần Tuần vẫn luôn khó có thể quên huyết ngọc kỳ lân mang đến lực lượng cường đại, không nghĩ lại trì hoãn, phát xong thề độc liền muốn đi tìm vị hôn thê của mình.

Ngu phủ không nói cho hắn, Ngu Phi Tuyết lúc trước cùng người định quá thân, Tần Tuần lại không phải chẳng hay biết gì, hắn biết được rõ ràng, bao gồm lời nói kia của Ngu Phi Tuyết, tu sĩ chúng ta không nên chịu thế tục hôn nhân trói buộc.

Tần Tuần cảm thấy đồng quan điểm.

Khi hắn ở Đông Lăng quốc vẫn là phàm nhân, đã bị thánh chỉ của phụ hoàng, chỉ một hôn nhân, đối phương là một thiên kim hộ nhà cao cửa rộng, dung mạo như hoa, sáng lạn kiều mỹ, hắn rất vừa lòng. Sau đấy hắn kiểm tra đo lường tư chất tiên căn, định hôn này tự nhiên mà lui, hắn còn viết một trương “Từ biệt đôi đàng, từng người vui mừng” giấy viết thư, đưa cho thị nữ đem qua.

Hộ thiên kim kia sau đó như thế nào, Tần Tuần đã bái nhập Quy Nguyên Tông môn, tự nhiên mà không tới hỏi thăm tình hình.

Hắn cho rằng chính mình *thâm minh đại nghĩa.

*thâm minh đại nghĩa: hiểu rõ nghĩa lớn.

Tiên phàm có khác, tu sĩ thọ nguyên dài lâu, thanh xuân thường trú, Tần Tuần hắn đã 80 tuổi mà hắn vẫn như cũ dung mạo tuấn vĩ, mà hộ thiên kim kia nếu tới 80 liền thành bà lão, hai người không thể xứng đôi, không bằng sớm làm đoạn xá ly.

Hắn thành con rể Ngu phủ, có thể quang minh chính đại đi đến hậu viện.

Chú ý tới thị nữ mang theo hắn đường vòng, Tần Tuần cũng không nghĩ nhiều.

Đúng lúc này, cách một mảnh hồ, Tần Tuần thấy được một người, tầm mắt hắn lập tức trụ lại trên người ấy.

Đó là một thiếu niên, bên hông treo một phen kiếm, sườn mặt trắng nõn không có huyết sắc, từ đỉnh mày đến mũi phảng phất đao khắc hoàn mỹ, đôi mắt đen nhánh, ánh mắt thanh lãnh như chi đầu phúc tuyết.

Y vận quần áo mộc mạc giống hạ nhân Ngu phủ, nhưng lại khiến người không rời được mắt.

Duy nhất khuyết điểm, chính là quá gầy.

Thân hình cao dài hạ gầy trơ xương, gầy quá liền có vẻ đơn bạc. Người khác không biết, nhưng trong lòng bọn thị nữ đều biết rõ ràng, biểu thiếu gia thiên tài hai ba hôm chỉ ăn một bữa cơm, làm sao có thể béo.

Tựa hồ như phát giác được tầm mắt của hắn, Ngu Kinh Hàn liếc mắt một cái, thần sắc bình đạm phá lệ lạnh nhạt.

“Đó chính là biểu thiếu gia Ngu gia?”

Thị nữ nơm nớp lo sợ: “Đúng là……”

Tần Tuần trong mắt tràn ngập thưởng thức, hắn âm thầm đánh giá Ngu Kinh Hàn, tu vi mới Luyện Khí kỳ, không bằng hắn; dáng người quá mức đơn bạc, không bằng hắn; thân phận địa vị cũng không bằng hắn; ly đến quá xa thấy không rõ tư chất, nghĩ đến cũng không bằng hắn - cứu thế chi tử.

Đối một cái nơi chốn không bằng người của hắn, Tần Tuần không có địch ý.

Duy chỉ dung mạo Ngu Kinh Hàn, làm hắn đối với Ngu Phi Tuyết càng chờ mong, đều là thân thích, kém sẽ không kém được bao. Ngu Phi Tuyết sống trong nhung lụa, nhất định là tiên linh thanh mỹ.

Ngu Phi Tuyết mỗi một lần xuất hiện, trên mặt tổng mang màu trắng nón có rèm, giống như Dao Trì tiên nữ, Lạc Linh tiểu sư muội tính cách hỏa bạo,

vài lần ỷ vào tu vi gỡ xuống khăn che mặt huyền hư của nàng.

Thiếu nữ đều lạnh lùng nói: “Ta chưa bái nhập tiên môn, ngươi khi dễ ta tu vi thấp, ta có thể bị phân ủy khuất. Nhưng dung mạo của ta, muốn vị hôn phu cho phép, ta mới có thể tháo xuống.”

Thiếu nữ tính cách cực kỳ trung trinh cương liệt, làm tiểu sư muội mặt xám mày tro vài lần sát vũ mà về, cũng làm Tần Tuần tim đập thình thịch, vẫn luôn không thấy dung mạo này, càng điếu nổi lên ham muốn.

Hắn trong lòng sớm muốn gặp Vân Châu Thành đệ nhất tiên nữ này.

Ngu Phi Tuyết cũng đã sớm đổi quần áo chờ hắn, một bộ quần áo tuyết sắc, giấu không được thái độ, nàng thướt tha như hoa.

Tần Tuần còn trẻ, tâm tư không quá che giấu, sau thấy Ngu Phi Tuyết, ánh mắt xẹt qua thiếu nữ nón có rèm. Ngu Phi Tuyết trong lòng hiểu rõ, nàng am hiểu sâu phụ thân nói quá tam ba bận, nếu lâu lắm không đổi nón có rèm, không chỉ có ảnh hưởng nàng tự thân tu luyện, rốt cuộc tu sĩ nào vẫn luôn mang loại này ảnh hưởng đến đồ vật.

Càng có một ngày sẽ làm nàng cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, tưởng trích đều tìm không thấy lý do.

Cho nên nàng hôm nay thuận thế muốn hái được.

Tần Tuần hoảng sợ, tâm tình chờ mong lập tức điếu lên, “Ta sẽ mạo phạm nàng sao?”

“Sẽ không, ngày xưa quan hệ chúng ta đã không có bất đồng, ta ở ngươi trước mặt…… Không có bí mật.” Thiếu nữ thanh âm thanh lãnh, mơ hồ có một tia ngượng ngùng. Nàng vươn tay ngọc nhỏ, không nhanh không chậm mà tháo xuống nón có rèm, ở Ngu phủ bích sắc đèn l*иg chiếu rọi xuống, quanh thân nàng hình như có yên sa nhẹ lung, cổ khí chất này còn không có bái nhập tiên môn, cũng đã treo lên quá 90% nữ tu Tần Tuần từng chứng kiến.

Tần Tuần mở to hai mắt nhìn, giây tiếp theo tâm rớt tới đáy cốc.

Ngu gia lấy vô số thiên tài địa bảo dưỡng ra thiên kim, cư nhiên rất đẹp, nhan nếu triều hoa, như tiên như họa, giống như tinh điêu ngọc trác mỹ ngọc, hơn nữa cẩm y ngọc thực, khí chất thoát tục, mặt mày chi gian có một loại sơn thủy tú mỹ.

Đệ nhất mỹ nhân Vân Châu Thành danh xứng với thực, một câu thiên tiên mỹ danh cũng là tự đến.

Nhưng phía trước núi non Bạch Trạch đại náo một hồi, lãnh hội rất nhiều phong cảnh, vừa mới lại bên hồ nhìn thấy Ngu Kinh Hàn, khó tránh khỏi làm hắn sinh ra ảo tưởng không thực tế.

“Ngươi suy nghĩ cái gì, ngươi phát quá thề!” Ngọc Bội lão giả hận sắt không thành thép mà quở mắng, hắn cũng không rõ, vì cái gì cứu thế chi tử sẽ háo sắc như thế!

“Ta biết……” giọng nói Tần Tuần khô khốc. Ngu Phi Tuyết chờ mong mà nhìn hắn, Tần Tuần đành phải giấu đi thất vọng, thay đổi b·iểu t·ình, hỏi một sự kiện khác, “Huyết ngọc kỳ lân đâu, có không ta mượn đánh giá.”

Lúc này đây hắn cùng Ngu phủ, thân phận đang kéo lại gần nhau, liền có thể mượn, cái huyết ngọc kỳ lân này có thể làm hắn thức tỉnh huyết mạch đặc thù, tăng trưởng vô số tiềm lực cùng thực lực, nói không chừng còn có thể khiến hắn nhảy lên *Kết Đan.

*Luyện Khí < Trúc Cơ < Kết Đan (tạm thời là như thế vì không biết tác giả có thêm bớt gì hay không, lưu ý dịch giả chỉ rút ra từ đại đa số các bộ tu tiên khác không hề tự sắp theo bản thân)

18 tuổi là Kim Đan tu sĩ, trước nay chưa từng có, hắn nói không chừng có thể nhất cử oanh động Thiêu Kiêu bảng của Tu chân giới.

Kết quả không nghĩ tới, thiếu nữ áy náy nói: “A Tuần, cái ngọc kia là di vật của người khác, ta sớm đã vật quy nguyên chủ.”

Nàng vừa mới còn nhìn đến, nàng vẫn luôn vô pháp khởi động ngọc bội, Ngu Kinh Hàn chảy một giọt huyết, ngọc bội liền thả ra quang mang nhận chủ, huyết ngọc kỳ lân xác thật là thuộc quyền sở hữu của Ngu Kinh Hàn, chính bản thân sau khi cô cô chết, đều không có quên biểu ca.

Bùm bùm, huyết khí nháy mắt dâng lên, Tần Tuần trước mắt tối sầm, cảm giác trong thiên địa có một trận trời đất quay cuồng, cơ duyên tới tay cư nhiên lại bay.