Chương 8.1: Đệ không có kén ăn nha.

“Cha, con đã trở về!”

Cách cả cây số vẫn có thể nghe được âm thanh của đứa trẻ loài người, vừa đến cửa nhà, đứa trẻ loài người vui vẻ mà đẩy cửa gỗ ra, mang theo một thân hàn khí nhào tới lòng ngực phụ thân sưởi ấm.

Nhìn kỹ, không biết hôm nay đứa trẻ loài người đã làm gì, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút dính bụi. Khổng tước hơi ghét bỏ.

Bùi Huyền bị phác vừa vặn, hắn lấy ra một khối khăn nhiệt, lau lấy khuôn mặt của nhi tử bảo bối, thực mau lại là ngọc tuyết đáng yêu một đoàn. Diệp Thanh nhão nhão dính dính mà rải cái kiều: “Cha, con ở trên phố nhặt được một ca ca, huynh ấy nhìn qua rất đáng thương.”

Bùi Huyền chậm rãi cúi đầu, “Con thích ca ca kia?”

Hắn rất có kiên nhẫn, nhìn chăm chú khuôn mặt e thẹn của tiểu nhi tử. Nếu lúc này có người dám nhìn thẳng đôi mắt hắn, sẽ phát hiện một đôi mắt lãnh đạm làm người cảm giác cả người lâm vào *băng thiên tuyết địa, cổ hàn ý lặng yên lan tràn.

*băng thiên tuyết địa: nơi cực kì lạnh giá.

Diệp Thanh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, từ trái nghĩa của thích là không thích, đứa trẻ loài người nhan khống lại thành thật, đương nhiên là lựa chọn thích.

Cậu không chút do dự gật gật đầu, đầu nhỏ điểm đến cùng đảo tỏi dường như.

Từ từ…… Lâu Khỉ Niên cảm giác không được hợp lý.

Hắn nhìn sang Ngu Kinh Hàn, sửng sốt một chút, đột nhiên sinh ra một loại phẫn nộ.

Bởi vì đứa trẻ loài người kéo về nhà một thiếu niên, dung mạo cực thịnh, đỉnh mày tựa như đao, giữa mặt mày đó là thuộc về nhan sắc băng tuyết *nhiều một phân tắc nùng, thiếu một phân tắc đạm, không hề thua kém Yêu tộc. Một thân quần áo nhạt nhẽo thô ráp, cũng nhìn xuyên ra được khí chất thuần túy.

*Theo tui hiểu thì chắc là vẻ đẹp cũng được xem như đạt tiêu chuẩn í. Tui tra không ra, bạn nào biết comment nhe!

Càng miễn bàn thiếu niên trắng bệch, chính bệnh thể quấn thân, môi sắc ô thanh, cảm giác gió thổi qua liền sẽ ngất đi, lộ ra một cổ bệnh trạng suy nhược, cơ hồ có thể kích phát người bản tính nội đỡ nhược một mặt.

Bé con đem tới đệm giường, quần áo.

Còn lấy ra heo heo cất tiền, cậu muốn thỉnh một ca ca y tu đi lên hỏi khám, khuôn mặt nhỏ nhăn đến thương tiếc.

Nhìn thấy tư thế này quen thuộc, thân thể Lâu Khỉ Niên cứng đờ, trong lòng lại khó chịu chẳng thể lý giải. Hắn lần đầu tiên phát hiện, đứa trẻ loài người thế mà lại nông cạn đến vậy.

Thấy sắc đẹp, tốc độ cũng quá nhanh, so với hoa tâm đa tình điểu nhất còn nhanh hơn!

Mắt phượng nhỏ sắc bén nheo lại, thần sắc thập phần không vui, tầm mắt hắn chuyển qua chỗ Ngu Kinh Hàn, chỉ là một Luyện Khí kỳ hèn nhát mà thôi, trong đầu hắn xẹt qua vô số biện pháp gϊếŧ chết thiếu niên tu sĩ kia.

Giữa mày một giọt yêu huyết, loé một tia sáng gϊếŧ chóc. Toàn bộ phòng đều bị màu đỏ của huyết quang nhuộm đẫm, ai làm khổng tước là yêu điểu trung nhất ghen tị đâu, hùng khổng tước càng là người xuất sắc trong đó, cho dù đạo lữ mới ba tuổi, cũng không ảnh hưởng hùng khổng tước nghiền chết người cạnh tranh.

Một con Anh Vũ bay tới, vẫy vẫy cánh, rống lên: “Vương bớt giận, đứa trẻ loài người còn đang trên đường thỉnh y tu, ngài như vậy sẽ doạ hư hắn.”

“…….” Lâu Khỉ Niên cười lạnh một tiếng, “Tha hắn trước.”

Hắn biết, chính mình không cần phải kiêng kị như thế, bởi vì đứa trẻ loài người mới ba tuổi, căn bản không hiểu tình cảm là cái gì, lời tuy như thế, hắn vẫn là có điểm sinh khí, linh vũ hoá vì đao nhọn, để ở cổ tu sĩ loài người, ánh mắt ngạo nghễ, tràn ngập cao ngạo, chỉ cần hắn muốn, một đao là có thể cắt đứt cổ đối phương.

Ngu Kinh Hàn tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ít một gian nhà gỗ xa lạ, y cũng không cảm thấy rét lạnh, nguyên lai là do nóc nhà phái trên có một cái chú đuổi hàn, uy áp Đại Thừa kỳ trở lên làm y kinh ngạc.

Ký ức trước khi y hôn mê là thân thể mềm mại của tiểu hài tử ôm y.

Diệp Thanh ở bên cạnh, mềm mại nói: “Ca ca huynh tỉnh rồi, lúc nãy trời mưa huynh ngất đi.”

“Cảm ơn……” Tiếng nói Ngu Kinh Hàn khàn khàn khô khốc, y cũng thường xuyên té xỉu ở Ngu phủ, nhưng người hầu thị nữ Ngu phủ đều thờ ơ, ai cũng không dám dìu y, nhưng một tiểu hài tử đi ngang quá sẽ chữa bệnh cho y, sự đối lập này thật không thể không nói lời châm chọc.

Người vào nhà tiếp theo là một nam tử trẻ tuổi, một thân trường bào thuỷ lục, tuấn mỹ thanh nhã, phong độ nhẹ nhàng.

Lòng Ngu Kinh Hàn quay cuồng, bởi vì y thế nhưng liếc mắt một cái liền nhìn thấu nguyên hình của nam tử, là một con khổng tước Đại Thừa kỳ, sau lưng thân hình cao dài ấy là vô số lông đuôi rực rỡ sắc màu cùng phức tạp, yêu khí chi thịnh, đoạt phách nhân tâm.

Mà từng con chim tước đứng lặng bên cạnh đứa trẻ loài người, rõ ràng cũng là yêu. Ánh mắt đứa trẻ loài người trong trẻo hoạt bát, trên đỉnh đầu có hai chỉ gà, trong lòng còn ôm một con chim nhỏ, tựa hồ yêu xung quanh bản thân mà không biết.

Ngu Kinh Hàn theo bản năng mà sờ kiếm, y sờ mãi vẫn không thấy, y thẳng lưng nhìn chằm chằm nam tử.

Đại yêu nhẹ nhàng cười một tiếng, khoé miệng tươi cười tràn ngập mỉa mai, bất luận là gì cũng toát ra vài phần ngạo mạn.

Trong phòng chỉ có Diệp Thanh, không nhìn thấy một mặt giương cung bạt kiếm này, cậu nghiêng nghiêng đầu hỏi: “Đại ca ca huynh làm sao vậy?”

Anh Vũ nói: “Vương, ánh mắt hắn rất sắc bén, giống như đã xem thấu chúng ta.”

“Nhìn thấu thì nhìn thấu, một nửa máu ma tu dơ bẩn.” Đôi mắt phượng Đại yêu hẹp dài, những lời này giao lưu bằng thần thức hoàn toàn vô dụng, trực tiếp buột miệng nói ra.

Ngu Kinh Hàn nghe được, khuôn mặt tuấn tú liền hiện nét lạnh nhạt, môi mỏng cơ hồ nhấp thành thẳng tắp.

Đây là người thứ hai nói trong thân thể y có một nửa máu ma tu, cho nên chuyện này là thật. So với việc nản lòng thoái chí, đôi mắt Ngu Kinh Hàn lại bình tĩnh, tràn ngập sự điềm đạm.

Chờ Bùi Huyền xuất hiện, Độ Kiếp kỳ âm lãnh gϊếŧ chóc kia, làm y mất hoàn toàn năng lực phản kháng. Cứ như vậy, y ở lại Diệp gia, y chỉ là ở để tạm thời dưỡng bệnh, bèn bắt đầu trải giường chiếu cho cậu sinh hoạt.

Biểu hiện của thiếu niên tiên quân giống như núi xa băng tuyết, nghiêm nghị không thể xâm phạm, Lâu Khỉ Niên càng muốn làm nhục y, muốn y nhanh chóng cút đi.

“Ngươi mau đem đi bổ, lu nước đảo mãn, mà quét.”

Ngu Kinh Hàn không nói một lời mà đi chẻ củi.

Y biết tu vi của yêu điểu cao hơn y rất nhiều, năm lần bảy lượt còn muốn gϊếŧ y, chỉ là ngại lý do nào đó mà không cách nào làm được.

Tra tấn đến nỗi này, loài chim cao cao

tại thương quan sát chúng sinh rất lâu, cũng không thể biết cái này không đáng kể chút nào.

Ngu Kinh Hàn khó có thể cho rằng đây là làm nhục.

Bởi vì y ở Ngu phủ, nấu cơm, phách sài, bưng trà đổ nước, trừ tu luyện, gần như chuyện gì y đều phải làm, ở chỗ này phân lượng giảm bớt chỉ còn 1%, càng không phải nói toàn nhà đều không phải người, trong nhà yêu cầu củi lửa cũng chỉ có một mình đứa trẻ loài người, y phách hai hạ liền không có.

Y tự nhiên nhẹ nhàng, mỗi ngày còn có thể dành ra thời gian luyện kiếm. Thanh kiếm này là do đứa trẻ nhân loại đưa cho y.

Túi trữ vật của đứa trẻ loài người, không chỉ có tích luỹ thành sơn, cuồn cuộn như hải linh thạch, còn có vô số pháp khí, cậu tuỳ tiện lấy ra một thanh kiếm, đều là đồ ngang với tứ đại thế gia, con nhà giàu Lục gia đưa cho, một nhát quyết đoán chém sắt như chém bùn.

Ngu Kinh Hàn nói cảm ơn.

Y ba bữa cơm ăn thịt, dưỡng một khoảng thời gian, hiện giờ tướng mạo đã thay đổi.

Đứa trẻ loài người hưng phấn nói: “Không cần cảm tạ.”

Đường Hi nhìn không được, hận sắt không thành thép nói: “Nhãi con, đệ vì cái gì đối với hắn tốt như vậy?”

Giọng nói Diệp Thanh mềm mại, ngữ khí kìm nén không được nho nhỏ hưng phấn: “Bởi vì hắn là Long Ngạo Thiên á!”

Ngu Kinh Hàn muốn nói lại thôi, rất muốn nói cho đứa trẻ, hắn họ Ngu, không phải họ Long, nghĩ nghĩ rồi y lại thôi, tiểu hài tử loài người *thiên chân vô tà, không cần thiết đánh tan mộng.

*thiên chân vô tà: là một người thuần lương điển hình, nội tâm trong sáng và lương thiện.

Sáng sớm, chim tước ríu rít, đứa trẻ loài người đang ăn cơm sáng. Cơm sáng của cậu là một chén tào phớ ngọt, tam căn tạc đến sáng bóng bánh quẩy giòn xốp, một chén gạo kê cháo cùng một đĩa tiểu thái.

Ngu Kinh Hàn trước mặt cũng có đồ ăn, khi ở Ngu phủ ăn nhờ ở đậu, y chịu đủ đói khổ lạnh lẽo, chỉ khi rời khỏi Ngu phủ, y sống tốt hơn.

Dưới Luyện Khí kỳ mỗi ngày còn muốn ăn uống, Luyện Khí kỳ trở lên có thể nửa tháng không ăn không uống, duy độc Ngu Kinh Hàn thể nghiệm quá địa ngục đói khát, cơ hồ làm y tẩu hỏa nhập ma, mới biến thành một loại bệnh.

“Ca ca huynh ăn đi.” Đứa trẻ loài người tự nhiên mà gắp đồ ăn cho hắn, Ngu Kinh Hàn còn không có phản ứng lại, liền nghe được tên kia là tàn hồn Đường Hi nói: “Thanh Thanh, không thể kén ăn!”

Đứa trẻ loài người nhéo chiếc đũa, lộ một cái ót, khuôn mặt nhỏ thuần nhiên tính trẻ con lại vô tội, tiếng nói ngọt nị nị, vì bản thân biện giải nói: “Đệ không có kén ăn nha, đệ xem ca ca quá gầy, hắn hẳn là nên ăn nhiều một chút……”

Nói xong, một đống cà rốt rau xanh rơi vào trong chén Ngu Kinh Hàn.

Ngu Kinh Hàn: “……”

Diệp Thanh ở bên tay trái y, tiểu hài tử ba tuổi, giống một tiểu đại nhân, còn tưởng gắp một viên trứng cút nhỏ, chỉ là mỗi một lần chiếc đũa run run rẩy rẩy, mới vừa gắp lên tới, còn không có gác qua chén Ngu Kinh Hàn, trứng mềm mềm hoạt hoạt một lần nữa rớt trở về.

Đứa trẻ loài người bám riết không tha.

Chiếc đũa lần lượt chảy xuống, “A trứng của đệ thật không biết nghe lời……” Khuôn mặt nhỏ nhăn thành bánh bao.

———

Tui không có lặp từ đâu á, mà tại toàn “nhân loại ấu tể” thui, nếu bạn nào nghĩ được dịch được thành cụm nào khác comment tui biết với nha!

Với lại tui mới dịch á, nhiều từ không biết nên có gì mấy bạn thông cảm với tui ạ! 🙆

♀️