Nam nhân tùy ý mang xà yêu này đi, chẳng lẽ muốn hắn trơ mắt đứng nhìn, thịt rắn, yêu đan cùng da rắn vụt mất trước mặt hắn sao? Càng miễn bàn thái độ của nam nhân, rõ ràng không cần xà yêu này, nếu không thái độ sao lại không chút để ý như vậy? Rõ ràng tính toán trút giận cho đứa nhỏ nhà mình.
Tần Tuần nghe được trái tim mình đập loạn, máu sôi trào, đột nhiên xúc động dâng lên, giờ khắc này hắn như một con rối bị thao túng, không hiểu tại sao, nháy mắt quên mất phải giấu tài, hắn tiến lên một bước.
Hắn nghe thấy thanh âm trong trẻo của chính mình, chắp tay nói: “Chúng tại hạ bất tài, đa tạ tiền bối ra tay giúp đỡ, xin hỏi thân phận tên họ của tiền bối.”
Bầu không khí trong hẻm núi đóng băng hai giây.
Đầu óc của đề tử Quy Nguyên Tông trống rỗng, ngây người, Tần sư đệ đang làm cái gì vậy! Tuy rằng bọn họ cũng có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, nhưng đại năng tu giả là người bọn họ không đắc tội nổi!
Tần Tuần biểu tình bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Ánh trăng yếu ớt, chiếu không rõ mặt của Lâu Khỉ Niên, nếu không hắn sẽ không nói ra lời nói như vậy.
Lâu Khỉ Niên chậm rãi nheo mắt.
Hắn vốn dĩ không chú ý, cúi đầu vừa nhìn liền phát hiện ra lại là đám đệ tử của Quy Nguyên Tông, ánh mắt hắn khinh miệt mà liếc mắt nhìn Tần Tuần một cái, “Các ngươi một đám đệ tử trẻ tuổi của Quy Nguyên Tông, còn không có tư cách biết tên huý của ta.”
Đều không phải người cùng vai vế, tại sao phải báo thân phận tên họ cho các ngươi.
Ánh mắt hắn ngạo nghễ, biểu tình cao ngạo, phóng ra uy áp Đại Thừa kỳ, đệ tử Quy Nguyên Tông ở đây lập tức che ngực, phun ra một búng máu. Tần Tuần thiếu chút nữa bị chấn nát nội đan, sắc mặt hắn trắng bệch, hai đầu gối quỳ xuống đất, không thể đứng dậy, không còn bất kì khí thế gì.
Mắt thấy trời sắp sáng, đứa nhỏ trong lòng ngực còn đang khóc, âm thanh đứt quãng khóc nức giống như tiếng mèo nhỏ kêu, Lâu Khỉ Niên ánh mắt nhăn lại, “Đừng khóc.”
Làm thủ lĩnh của Vũ tộc, Lâu Khỉ Niên chỉ thấy chim nhỏ phá xác, phần lớn cách nuôi dưỡng hài tử của Vũ tộc là nuôi thả, đem đứa nhỏ đặt trên vách núi, liền đá xuống dưới, chỉ cần quăng không chết liền ngã chết, có thể bay là được; còn lại là ném con nhà mình sang ổ của nhà người khác, đứa nhỏ của lão huynh liền giao cho ngươi, giúp ta chăm sóc nó……
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đứa trẻ loài người nhu nhược như vậy, so với cái gì đều yếu ớt hơn, giống như bị xà dọa ngốc, khóc đến hắn vốn đang có kiên nhẫn, càng ngày càng tâm phiền ý loạn.
Lập tức mặc kệ người ở đây, hóa thành một đạo lục quang, sao băng bay trở về Diệp gia thôn.
Diệp Thanh cho rằng đêm nay đều là giấc mộng.
Cậu đầu tiên mơ thấy một đại xà dài mấy mét, thân thể khổng lồ uốn lượn trên mặt đất mà bò đến, răng nanh sắc nhọn đánh úp cậu, khiến toàn thân sởn tóc gáy. Miệng rắn mở to gần ngay trước mắt, nước bọt chảy xuôi mang theo mùi tanh hôi.
Cậu mới vừa khóc, giây tiếp theo một con khổng tước lớn liền vọt tiến vào, trình diễn một màn đại chiến giữa khổng tước và xà yêu làm cậu sửng sốt.
Xà yêu bị khổng tước mở to miệng ngậm lấy, quăng ngã trên mặt đất, phát ra tiếng hét thê lương thảm thiết.
Đứa nhỏ sửng sốt, sau khi thoát khỏi miệng xà, cậu được khổng tước ngậm cõng trên lương, ý thức cậu mơ mơ hồ hồ, mơ thấy chính mình như đang bay trên trời. Tầng mây như sợi bông, sao trời tỏa sáng lóng lánh, gần ngay trước mặt cậu, dường như dễ như trở bàn tay.
Ta đang bay trên trời oh……