Chương 25

Gió đêm hiu hiu, cuối cùng cậu ngủ thϊếp đi trên ngực con khổng tước kia, bộ ngực đầy đẳn của khổng tước có lông tơ mềm mại, không lộng lẫy diễm lệ như những sợi lông khác, lại vô cùng mềm mại dễ chịu.

Vì thế cậu dán đôi má phúng phính lên, đôi mắt cong lên như vầng trăng: Thật mềm nha cọ một chút.

Khi tỉnh dậy, đôi mắt đứa nhỏ mở to tròn, bởi vì trước mắt không có bộ ngực khổng tức mềm mại, chỉ có cơ bụng tám múi săn chắc!

Ngẩng đầu nhìn lên là Lâu ca ca.

Lâu Khỉ Niên không có vấn tóc, tóc đen xõa trước ngực như nước chảy, bên ngoài khoác áo choàng đơn giản, cơ bụng tám múi cuồn cuộn rõ ràng, hiện ra dáng người cường tráng.

Hắn dựa lưng vào tường, đứa nhỏ loài người vừa tỉnh, hắn từ từ mở đôi mắt khép hờ, có chút uể oải không tinh thần, nhưng ánh mắt vẫn sinh động, vẫn như cũ là khí thế đại yêu, từ trong máu phát ra cỗ lười biếng ngạo mạn, cùng với gương mặt kia, hoàn toàn kinh tâm động phách.

Diệp Thanh ngơ ngác nhìn vài giây, nháy mắt nhớ không nổi xà yêu cùng khổng tước, bóng ma tâm lý thiếu chút nữa bị rắn cắn gì đó không còn tồn tại!

Cậu vui vẻ, vòng tay ôm lấy cổ đối phương, khuôn mặt nhỏ cọ qua, dính người làm nhũng: “Ca ca ôm ôm!”

Tiểu bảo bảo chính là có rất nhiều người đẹp ở bên cạnh

Cậu thích nhất cùng tuấn nam mỹ nữ ôm ấp!

Không nghĩ tới Lâu Khỉ Niên trong lòng suy nghĩ: Đây là đứa trẻ loài người sao, nó có thể ngủ trong năm canh giờ!

Cả đêm ghé vào l*иg ngực hắn, khóc mệt mỏi liền ngủ, đè nửa cánh tay hắn đều phải tê liệt,

Không nói đến lúc này còn dính người.

Đại yêu mười giờ không uống nước, giọng nói có từ tính, cũng hơi hơi khàn khàn, hắn nói: “Đứa trẻ loài người đều dính người như vậy sao?”

Hay là nằm trong lòng ngực là ngoại lệ.

Biểu tình cùng khẩu khí của đại yêu tràn ngập ghét bỏ.

Anh Vũ lại đố kị, hắn mới vừa lấy thân phận người hầu trà trộn vào, cũng muốn cùng đứa trẻ loài người đáng yêu ôm ấp, “Vương ngài vất vả nhiều rồi, giao đứa nhỏ cho ta ôm một cái đi.”

Đại yêu mở miệng: “Cút.”

Bùi Huyền suốt đêm từ Vạn Ma Quật gấp gáp trở về, nghe được nhi tử thiếu chút nữa bị rắn cắn, hắn một kiếm dẹp yên Độc Giao Đàm, còn muốn một kiếm gϊếŧ khổng tước, đào yêu đan, một con chim mà thôi, không bằng trở thành vong hồn dưới kiếm hắn.

Lâu Khỉ Niên sắc mặt biến đổi, vết thương của hắn còn chưa lành! Lại không ngờ, sát kiếm ý của ma đầu đột nhiên dừng lại, dừng trước ngực hắn.

Bùi Huyền thần sắc lạnh lẽo, gằn từng chữ một nói: “Tính ra ngươi còn có chút tác dụng, tạm thời tha cho ngươi một mạng, dưỡng thân cho tốt, ngày sau song tu cùng con ta.”

Lâu Khỉ Niên nháy mắt bị chọc giận, vết thương của hắn còn chưa dưỡng tốt, đứa nhỏ còn chưa trưởng thành đầy đủ, thân thể hắn bảo tồn mấy vạn năm bị nhớ thương.

……