Trước mặt mọi người, quần áo của Tần Tuần tung bay trong gió, ánh mắt hắn kiên định, nghiêm nghị, đợi chướng khí độc tản ra, trên mặt hắn cũng lộ ra nụ cười.
Xà yêu kia nhất định chết chắc rồi!
Sau đó nụ cười của hắn nhanh chóng vụt tắt.
Bởi vì sau bụi gai, không có xà.
Đúng vậy không có xà, lúc này mây tan sương tạnh, ánh trăng chiếu tia sáng mờ ảo xuống hẻm núi. Trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu, còn có một nam tử trẻ tuổi ôm đứa nhỏ. Dưới chân nam tử là một xác xà dài năm sáu mét.
Trái tim Tần Tuần đột nhiên đập thình thịch, giữa mày không giấu nổi vẻ khϊếp sợ.
Trên người nam tử kia có uy áp của Đại Thừa kỳ, dáng người thẳng tắp, khí chất cao quý, giống như mặt trăng giữa trời và đất, phong thái hơn hẳn hắn, làm mọi thứ xung quanh đều ảm đạm bị lu mờ. Tuy rằng không thấy rõ mặt, nam đệ tử và nữ đệ tử của Quy Nguyên Tông cảm thấy trái tim rung động, bị mê hoặc giống như bị trúng mị lực của đại yêu.
“Đừng khóc.”
Nam nhân cũng không thèm để ý một ít miêu miêu cẩu cẩu xâm nhập, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, đầu ngón tay lau đi nước mắt, ngữ khí lười biếng ôn nhu.
Lúc này đệ tử của Quy Nguyên Tông mới hoàn hồn, rời đi lực chú ý, nhìn đứa trẻ ghé vào trong khuỷu tay nam nhân, mái tóc dài xõa xuống, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt trắng nõn, nhìn không rõ ngũ quan, cơ thể đứa nhỏ run bần bật.
Cơ thể run lên run lên, khuôn mặt vùi vào cổ nam nhân, cùng với tiếng khóc nấc lên, càng thêm đáng yêu, tay nhỏ nhắn, chân cũng ngắn tũn, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Đệ tử Quy Nguyên Tông mềm lòng: A, tiểu bảo bảo sợ rồi……
Ánh mắt của lão giả trong ngọc bội nhàn nhạt: Thật là đáng tiếc, Thiên Đạo trên cao, lão không ngờ lại đến chậm một bước.
Sự xuất hiện đột ngột của nam tử, mọi người lập tức quên mất Tần sư đệ.
Tâm tình của Tần Tuần xáo trộn, càng thêm hãi hùng khϊếp vía, l*иg ngực xuất hiện một cảm giác không cam lòng.
Đại Thừa kỳ! Lại là Đại Thừa kỳ!
Thành Vân Châu này ngày thường không có tiếng động gì, không ngờ lại có nhiều tu tiên đại năng ẩn nấp như vậy. Nam tử trẻ tuổi một tay ôm đứa nhỏ, một tay xách theo xà hung ác.
Có lẽ hắn muốn rời đi.
Lời nói hôm qua của lão giả trong ngọc bội, từng câu từng chữ còn quanh quẩn trong thần thức của Tần Tuần, “Đó là một xà yêu Kim Đan kỳ, tu vi cao hơn ngươi một bậc, còn có được năng lực gϊếŧ người trong giấc mộng, là một cơ duyên mà Thiên Đạo ban cho, cũng là đá kê chân của ngươi. Da thịt làm canh đại bổ, yêu đan có thể trợ giúp ngươi lên Trúc Cơ trung kỳ, da rắn làm giày nước lửa không xâm, có thể thay túi trữ vật cũ của ngươi…… Ngươi không cần lo lắng tứ đại thế gia sẽ đến chiếm một phần canh, nội tình của tu chân thế gia siêu phàm, có vô số thiên tài địa bảo, bọn họ chướng mắt một con xà yêu, ngươi một người độc chiếm tám chín phần mười.”
Nói ngắn lại, một con rắn, cả người nó đều là bảo.
Chính những lời nói này làm Tần Tuần xuất quan sớm, hắn đã sớm coi xà là vật trong tay.