Chương 22

Đệ tử Quy Nguyên Tông tập trung ở đây, bao gồm Tần Tuần có mười chín Trúc Cơ kỳ, trong đó duy nhất Trúc Cơ đại viên mãn là Trịnh Nhất Minh, hắn là đan sư, mà Tần Tuần là kiếm tu.

Thực lực của Kiếm tu mạnh hơn, muốn cướp nổi bật rất dễ dàng. Chỉ cần Tần Tuần hành động, trở thành người lãnh đạo, liền sẽ nhấc lên một làn sóng.

Lão giả trong ngọc bội giảng đạo lý một hồi, Tần Tuần biểu tình ngơ ngẩn, sau khi tỉnh táo lại, hắn đứng dậy, ánh mắt thâm thúy nghiêm nghị, cắt đứt lời nói của Trịnh Nhất Minh, “Đại sư huynh nói không sai, chúng ta là đệ tử của Quy Nguyên, phụng mệnh tiên môn xuống núi, việc cấp bách là trừ bỏ xà yêu, ta là kiếm tu, gần đây tu luyện Quy Nguyên Kiếm thứ mười ba, không bằng để ta xung phong!”

Hắn tự nhiên hào phóng làm gương cho binh sĩ, hấp dẫn vô số ánh mắt, bao gồm Ngu Phi Tuyết, thiếu nữ mang nón có rèm nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh như sao trời, một đôi mắt như có thể nói thành lời.

Tần Tuần không nhìn nàng, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt.

Cảnh Càn là nhị sư huynh, trong tay hắn cầm một la bàn, đột nhiên sắc mặt ngưng trọng: “Không tốt có nguy hiểm! Xà yêu kia ở Độc Giao Đàm, đã bắt một đứa trẻ có căn cốt kỳ giai!”

Vừa dứt lời, trong đám người ồ lên, các tu sĩ thiếu niên sắc mặt đại biến.

Một đứa trẻ căn cốt kỳ giai?

Mọi người đều biết điều này ám chỉ cái gì, Thiên Đạo vô tình, mấy năm nay vô số tu sĩ ngã xuống, cố tình số lượng trẻ con được sinh ra trong Tu chân giới càng ngày càng giảm bớt.

Một đứa trẻ căn cốt kỳ giai, chính đối tượng mà Quy Nguyên Tông muốn thu nạp.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu ta có khả năng sẽ gia nhập Quy Nguyên Tông vào đầu xuân, trở thành tiểu sư đệ của bọn họ. Hơn nữa nếu xà yêu ăn đứa trẻ đó, thực lực sẽ càng tiến thêm một bước, bọn họ càng thêm không địch lại.

Tu chân giới chính là nơi kỳ quái như thế, thanh niên tu sĩ hoặc lão nhân ngã xuống, mọi người mặt không biểu cảm, vừa nghe nói trẻ con bị bắt, liền lập tức thay đổi sắc mặt, mỗi người đều gầm lên một tiếng yêu ma cầm thú, ai cũng có thể gϊếŧ!

Không chờ Tần Tuần hành động, đệ tử Quy Nguyên Tông một đám hóa thành phi kiếm, lấy tốc độ cực nhanh bay về phía Nam. Ngay lập tức liền đến đỉnh núi, nhìn thấy lá chắn của xà yêu, là vô số bụi gai độc.

Đây chính là Kim Đan tu vi bày ra bụi gai xà độc, là chướng khí độc hại mà mỗi người đều e sợ tránh còn không kịp.

Mọi người lòng như lửa đốt, lo lắng cho đứa trẻ, bọn họ bị vây ở bên ngoài, hết đường xoay xở, Tần Tuần lần nữa mở miệng, hắn lấy ra một viên đan dược nuốt xuống, “Sư huynh sư muội chớ lo lắng, ta lên!”

Trịnh Nhất Minh vừa định ngăn cản, nhưng Tần Tuần đã cắn dược.

Tần Tuần vốn là Trúc Cơ kỳ, ăn đan dược xong, tăng vọt lên Trúc Cơ đại viên mãn, có thể chống đỡ bụi gai độc này.

Trước mắt bao nhiêu người, Tần Tuần đi lên trước, trong lòng bàn tay hắn đã nhiều thêm một thanh kiếm. Tay cầm kiếm sắc bén, dung mạo anh tuấn, dáng người phi phàm, giống như thần quân trên trời khiến mọi người phải ngước nhìn, khi hắn vung kiếm, kiếm ý uy phong lẫm liệt, chém phong trảm lãng, bụi gai độc trực tiếp bị dập nát, nghiền thành bột mịn!

Sư huynh thật soái a……

Trái tim sư muội Lạc Linh như nai con chạy loạn, cũng giống như nàng, vô số nữ tu ở đây đều nhìn theo bóng lưng Tần Tuần.