Chương 20

Nghĩ đến đây, Đường Hi đột nhiên bừng tỉnh, hắn nhào qua muốn xốc chăn của đứa nhỏ lên, lòng nóng như lửa đốt: “Thanh Thanh đừng ngủ, ta muốn nói cho đệ một chuyện, đêm nay đệ có xà kiếp, xà độc sẽ xâm nhập ngũ tạng lục phủ của đệ, hủy đi căn cốt của đệ…… Đệ mau tỉnh dậy!”

Nhưng đã chậm, hôm nay đứa nhỏ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cơn buồn ngủ ập đến, miệng "chép chép" hai cái, chìm vào giấc mộng đẹp.

Diệp Thanh đã mơ một giấc mơ tươi đẹp kỳ lạ.

Cậu mơ thấy chính mình ở trong hang động cây cối rậm rạp, gió lùa vào lạnh buốt, trong động ngoài cậu đang ngây ngốc còn có một con rắn miệng to bằng cái bát, con ngươi màu xanh lục kim nhìn chằm chằm cậu, gần như cong thành một dây nhỏ sắc nhọn, trong mắt có ác ý, lưỡi rắn rung lên"xi xi".

“???”

Đây là giấc mơ! Cậu sợ nhất là rắn, trước khi con rắn quấn lên cơ thể cậu, cậu vô cùng sợ hãi, đôi mắt trợn tròn, trực tiếp bị dọa khóc.

Giọng trẻ con to vang dội, đinh tai nhức óc ——

Cảnh trong mơ được hiện thức hóa ngoài đời, nghe thấy tiếng khóc của Đường Hi, lập tức khóe mắt hắn rưng rưng, thiếu chút nữa hồn phi phách tán, hắn lột trang phục của Diệp Thanh, nhìn kỹ nơi nào có xà ấn.

Bên kia, đệ tử của Quy Nguyên Tông lần lượt tập hợp.

Giáo phục của Quy Nguyên Tôn chính là theo hướng tiên khí bất phàm, các sư huynh xuyên dáng người thẳng tắp cao lớn vẻ ngoài trang nghiêm, các sư muội giống như phi tử xinh đẹp, rất nhiều đệ tử tập kết tại vùng ngoại ô, trên bầu trời đầy màu sắc, tất cả đều là ngự kiếm phi hành kiếm ý.

Một trong số đó có một thiếu nữ tương đối đặc thù, nàng ước chừng mười sáu tuổi, mặc giáng sa sam màu tím nhạt, trên mặt mang nón có màng che màu trắng, rõ ràng nhìn không rõ gương mặt, lại theo bản năng làm người ta cảm giác đây là một gương mặt khuynh thành.

Mỹ nhân nhỏ nhắn, cử chỉ ưu nhã, khí chất thần bí thanh lãnh tiên khí, cùng phong thái cao quý của thế gia đại tộc, ở trên người nàng kết hợp lại rất khá.

Thiếu nữ cúi đầu, tự giới thiệu nói: “Ta là Ngu Phi Tuyết, chưa bái nhập tiên môn, lần này đến hiệp trợ các vị sư huynh, mong các vị chỉ giáo nhiều hơn.”

Vân Châu Thành có tứ đại thế gia, “Ngu” chính là một trong tứ đại thế gia, Ngu phủ từng xuất hiện rất nhiều nhân vật kinh tài tuyệt diễm danh chấn tiên môn, không ít người là tu sĩ Nguyên Anh.

Tiểu sư muội Lạc Linh, nhìn thấy sư huynh Tần Tuần đã lâu không xuất hiện , tâm tình vui vẻ, kéo cánh tay đối phương làm nũng nói: “Sư huynh, ngươi xuống núi mấy tháng đi nơi nào, ta rất nhớ ngươi nga. Ta nghe bọn hắn nói, ngươi tới Vân Châu Thành, ta mới đi theo tới!”

Tiểu sư muội kiều mỹ đáng yêu, tính cách cũng hoạt bát rộng rãi.

Tần Tuần luôn luôn che chở nàng nhưng lần này xuống núi, hắn đã biết mệnh cách của mình , “Một người một kiếm quét ngang Bát Hoang, hồng trần tri kỷ làm bạn, nhưng ngăn chặn chiến loạn tiên ma, cứu vạn vật thương sinh……”

Hắn chính là người nhất định phải tiêu diệt Bùi Huyền.

Ý thức được mình đặc thù bất phàm, hắn từ trước đến nay thương hương tiếc ngọc, tầm mắt lập tức cất cao, bỗng nhiên đối với tiểu sư muội cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Khuôn mặt của tiểu sư muội thua xa thị nữ Vũ tộc, tu vi tư chất cũng không phải thực ưu tú, lâu như vậy mới đến Luyện Khí kỳ.