Anh Vũ đáp xuống đất, là mỹ thiếu niên trang điểm xanh đỏ loè loẹt, trong miệng hắn ta ngậm một mặt gương, “Dựa theo ngài phân phó, thần mang tới Vọng Trần Kính.”
“Tới vừa đúng lúc.” Đại yêu ánh mắt nặng nề.
Vọng Trần Kính nghe tên đoán nghĩa, nhưng phản chiếu quá khứ cùng tương lai.
Là bảo bối dưới đáy hòm trong cung điện Vũ tộc, ngày thường căn bản không phải sử dụng đến, Lâu Khỉ Niên kêu tộc nhân mang tới, đều có dụng ý của hắn.
Đứa trẻ loài người ôm đệm chăn vào, vốn dĩ lớn lên như một cục bông, bộ dạng cố hết sức mà ôm đệm chăn như một nhóc con vụng về đáng yêu, giống như một con cừu lông xù.
Lâu Khỉ Niên nhíu mày, theo bản năng muốn giúp một phen, ý thức được ý nghĩ của chính mình, y mất hai giây không nhúc nhích, đem gương đưa qua, “Soi gương, mặt đệ dơ.”
“?”Đứa trẻ loài người không rõ nguyên do, tiếp nhận cái gương nặng trĩu, thật nặng nha.
Cậu nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ, không phát hiện chính mình nơi nào dơ.
Chính là ánh mắt nhìn chăm chú của ca ca làm cậu có chút thẹn thùng, cậu thẹn thùng một lát rồi chân nhỏ chạy ra, “Đệ đi rửa mặt.” Cậu là đứa trẻ ngoan, yêu sạch sẽ.
Chờ cậu đi rồi, đại yêu lười biếng mà nằm trên giường.
“Vọng Trần Kính a Vọng Trần Kính, ấn theo quy định Vân Châu Thành, thanh niên phàm nhân mười sáu tuổi, ngươi chiếu cho ta xem bộ dạng phàm nhân kia lúc mười sáu tuổi”
Vừa dứt lời,mặt gương như nước, nổi lên tầng tầng dao động gợn sóng, hiện lên một bóng người.
Đứa trẻ loài người đang soi gương, tay nhỏ ngó sen cầm gương, ngũ quan tinh xảo thanh tú, gương mặt mềm mại, có vài phần ngây thơ chất phác, giống như một nắm tuyết trắng sứ mỏng manh. Bởi vì không biết chiếc gương này có gì kỳ lạ, tròng mắt đen nhánh để sát vào gương, nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu, nhìn kỹ mặt mình
Trên mặt có chỗ nào bẩn.
Ba phút sau, sau khi lớn lên gương mặt phóng to, hiện lên trước mắt.
Đại yêu sững sờ một chút, theo bản năng ngừng hô hấp.
Cái gì cái gì! Về sau đứa nhỏ trông như thế nào! Anh Vũ tò mò muốn chết, hắn vòng ra giường một chút, tỏ vẻ cũng muốn nhìn một chút.
Không nghĩ tới, vương bọn họ lập tức xoay gương đi, lạnh lùng mở miệng: “Cút, có cái gì đẹp.” Gợn nước biến mất, Vọng Trần Kính lại biến thành một chiếc gương bình thường, màu sắc ảm đạm hình thức bình thường.
Anh Vũ chậm chạp, lập tức đấm ngực giậm chân, “Vương, dù không có gì đẹp, thần cũng muốn nhìn a!”
Không phải chỉ có mèo mới có lòng hiếu kỳ, chim cũng có!!!
Hắn ta hận không thể lăn lộn trên mặt đất la lối khóc lóc, tỏ vẻ muốn nhìn bộ dáng tương lai của đứa bé! Sau đó bị lông đuôi thật dài của đại yêu một chiêu trừng phạt.
Lâu Khỉ Niên lòng dạ hơi ưng thuận, vốn dĩ y có ba lần lửa giận, một là ở bên sông bị nhóc con liếc mắt nhìn một cái, đã bị cưỡng bức gả thấp, cực kỳ mị lực là y sai sao? Hai, rõ ràng hắn cùng Bùi Huyền là cùng thế hệ, không hiểu sau lại thấp hơn thế hệ, ba……
Điểm thứ ba, hắn nhìn gương có chút nguôi giận.