Chương 12

“Nhóc con tới từ nơi nào, còn nhìn nữa liền móc tròng mắt ngươi xuống.” Đôi mắt phượng của đại yêu híp lại, biểu tình như đang ngủ, giữa mày có nốt đỏ thắm như máu.

Chim tước trên cành cây nhảy nhót: “Vương thật hung dữ!”

“Đúng thế, sống mấy vạn năm, chúng ta đều nhìn chán, để một đứa trẻ loài người nhìn vài lần làm sao vậy.”

Đứa trẻ loài người như bị doạ sợ, mỗi bước lưu luyến mà dời đi.

Về đến nhà lại hưng phấn, khuôn mặt nhỏ lấp lánh tỏa sáng.

Oa! Gặp mỹ nam!

Nhi tử là bảo bối được hắn nâng niu trong lòng bàn tay, chút dị tượng tất nhiên bị Bùi Huyền chú ý tới, ánh mắt hắn kiên định, nhàn nhạt hỏi: “Làm sao vậy?”

Sau đó hắn liền nhìn thấy, nhóc con có chút ngượng ngùng, nhào vào trong lòng ngực hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, e thẹn nói: “Hì hì hì, hôm nay con ở trong núi gặp một ca ca rất đẹp~”

Màn đêm buông xuống, Vân Châu Thành nổi lên một trận mưa gió.

Là một đứa trẻ ngoan phải ngủ đủ giấc mới có thể cao lớn, Diệp Thanh đã sớm bò lên trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng nõn vùi xuống đệm, ngáp hai ba cái liền chìm vào giấc ng. Trong tiết trời se lạnh, thỉnh thoảng cậu đá chăn, chân lộ bên ngoài cũng không cảm thấy lạnh.

Bởi vì một đuổi hàn chú trên nóc nhà đã phát huy tác dụng.

Sau đó bảo bảo ngủ say bỗng nhiên nghe được động tĩnh, lập tức bừng tỉnh, cậu chạy ra mở cửa, nhón mũi chân đẩy then cài cửa, phát hiện một năm tử tuổi trẻ nằm ở bên ngoài, toàn thân đầy thương tích, nước mưa làm ướt mái tóc dài của đối phương, trường bào màu xanh lục cũng ướt đẫm, nhìn kỹ trên áo choàng đều là máu! Mà khuôn mặt nam nhân dính nước, lông mày đen nhánh, tiểu bảo bảo sợ hãi, hoảng sợ mà che lại miệng nhỏ, chân nhỏ run run rẩy rẩy co rụt lại.

Bởi vì trên đất đều là máu!

Người bị thương, hoá ra là ca ca cậu gặp buổi chiều!

Lâu Khỉ Niên suy yếu nói: “Cứu ta……”

Rõ ràng hình tượng hắn xuất hiện cực kỳ chật vật khổ sở, trận mưa này lại càng thêm kinh tâm động phách hơn.

Cùng lúc đó, giữa mày toát ra một cổ nhàn nhạt yêu khí, khuôn mặt hắn vốn tuyệt thế vô song, câu hồn đoạt phách, giờ phút này càng thêm khó có thể kháng cự ma lực.

Mặc kệ là ba tuổi hay là 80 tuổi, ai đều không thể nói "không " với mỹ nam.

Tiểu bảo bảo cũng có lòng thương hương tiếc ngọc, nhìn thấy một cảnh này, Diệp Thanh lập tức khiển trách nói: “Quá tàn nhẫn! Đến tột cùng là ai đánh đại ca ca thành như vậy!”

Không màng Đường Hi ngăn cản, cậu kéo đại yêu về nhà mình.

……

Thời gian quay lại nửa ngày.

Kiếm khí mênh mông cuồn cuộn, cung điện Yêu tộc lung lay sắp đổ, một con khổng tước lông đuôi rực rỡ đang chạy trốn, một cổ Độ Kiếp kỳ ngưng tụ thành kiếm ý lấy tốc độ cực nhanh truy đuổi theo phía sau, phập một tiếng, âm thanh da tróc thịt bong, máu đầy trời.

Khổng tước không dám dừng lại, một đường bay về phía cung điện nguy nga. Hắn một bên bay, một bên chảy máu.

Trận chiến này động tĩnh quá lớn, ai không ngủ đều bị bừng tỉnh.

“Phụ thân cứu ta!” Một tiếng hót khàn khàn vang lên.