Chương 11

Diệp Thanh chậm rãi hái đầy một sọt tre, ngồi xổm trên mặt đất lau mồ hôi, cảm giác có chút mệt mỏi. Cậu hoàn toàn không biết chính mình đã vào phạm vi giám sát của loài chim.

Một đám chim ríu rít kêu, trên thực tế đang khe khẽ nói nhỏ:

“Trời ạ, là đứa trẻ loài người!”, “Nhóc con mấy tuổi a, sẽ không mới sinh ra chứ?” Số với Vũ Tộc sống lâu dài, vài tuổi giống như không có.

“Không thể tưởng tượng, nhóc con thật nhỏ a!”

Một đứa trẻ, mặt chôn trong lông cáo xù xù màu trắng, có vẻ tinh xảo kiều quý, cơ thể không lớn, ngồi dưới gốc cây, giống như một cục bông trắng mềm mại.

Lỗ tai đều hồng hào, nhỏ nhắn đáng yêu.

Số với nguyên hình khổng lồ của loài chim, chỉ vỗ cánh một cái, đứa bé này tám phần phải té ngã vô số lần.

Đứa trẻ loài người hồn nhiên ngây thơ, cùng tu sĩ loài người, rõ ràng đều là người, nhưng Vũ tộc yêu thích rõ ràng, cũng không gộp bọn họ làm một.

Thủ vệ bạch hạc đau đầu đau não mà nhìn một lúc lâu, không biết có nên lên tiếng, bảo đứa nhỏ hái nấm trong địa bàn bọn họ cút xéo đi.

Từ từ, từ "cút xé" không tốt lắm.

Có vẻ quá thô lỗ.

Vậy đi nhanh thì sao?

Chậc, bước chân của nhóc con loài người giống như không có nửa quan hệ với chuyện đi nhanh, nhóc con không có cánh, cũng sẽ không ngự kiếm phi hành. Bạch hạc sống mấy ngàn năm, trong khoảng thời gian ngắn, không có cách nào để giải quyết đứa trẻ mềm mại mới sinh ra.

Bất tri bất giác, nhóc con cách bọn họ càng ngày càng gần.

Diệp Thanh đi đến bờ sông, nước sông trong vắt, cậu chuẩn bị múc một chút nước uống.

Lại nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên mặt sông.

Ngoài một đứa nhỏ ngơ ngác, nước trong như gương sáng, còn phản chiếu một người khác.

Diệp Thanh ngây người ngẩn ngơ, đôi mắt vốn tròn xoe càng mở to đến tròn trịa. Không dám tin tưởng mà nhìn người đó.

Dưới màn trời xanh thẳm, sóng nước lóng lánh trên mặt nước, Lâu Khỉ Niên ưu nhã ngồi ngay ngắn bên dòng sông, dung mạo hắn tuấn tú, đôi mắt màu hổ phách u ám, ngay cả dòng suối nhỏ chảy qua núi Bạch Trạch và thác nước bạc cũng bị lu mờ dưới dung mạo đó, ngược lại ánh sáng tự nhiên chiếu vào bóng dáng cao lớn thẳng tắp của hắn, như choàng lên hắn một tầng áo ngoài thần bí lánh đời.

Mái tóc hắn dài đen nhánh như mực, xoã xuống như dòng suối chảy, gió nhẹ thổi qua, vài sợi tóc cọ qua khuôn mặt tuấn mỹ, phần lớn đều rơi xuống dòng suối, tùy ý bị dòng nước cuốn trôi, như là sinh vật sống dưới nước.

Giống như hắn được sinh ra trong dòng suối, khiến người ta không rời mắt. Trên thực tế nếu có thể nhìn thấu nguyên hình, đây là một con khổng tước đã uống xong nước, lười nhác ngồi bên bờ suối nhắm mắt dưỡng thần, không muốn động đậy.

Yêu tộc có mị lực, một đứa nhỏ ba tuổi bị hút hồn xem đến ngây người là đương nhiên.

Ngắm đến mức cây nấm nhỏ trong tay đều rớt, lộc cộc lộc cộc bị dòng nước cuốn trôi.

Ở chỗ mọi người không chú ý tới, mái tóc đen nhánh như có sinh mệnh, mái tóc từ từ toả ra, câu lấy những cây nấm đó, một lần nữa bỏ vào sọt tre nhỏ của đứa trẻ loài người.