Chương 10

Cho đến khi ủy áp của Đại Thừa kỳ tan đi, Tần Tuần mới chật vật bò dậy từ mặt đất, trên mặt hắn đều là miệng vết thương bị chìm mổ, không cần soi gương hắn cũng biết, gương mặt tuấn tú này tạm thời bị biến dạng, hắn cần một viên dưỡng nhan đan để hồi phục, không chỉ ở mặt, khoang miệng lan tràn một cổ cảm giác đau đớn.

Hắn chậm nửa nhịp phát hiện, là đầu lưỡi bị rách.

Một hương vị rỉ sắt.

Nhớ lại trước đó, hình như sau khi khổng tước lên sân khấu, hắn quá mức kinh hãi, lập tức cắn đầu lưỡi.

“Vũ tộc ngạo mạn vô lễ, khó thuần phục là chuyện thường.” Tàn hồn của lão giả chậm rãi chui ra ngọc bội, tìm bậc thang cho hắn đi xuống.

Hắn nói chưa dứt lời, vừa lên tiếng thì tâm tình của Tần Tuần mười phần tức giận, đồng thời nảy sinh dã tâm, nếu hắn là người cứu thế mà Thiên Đạo khâm điểm, Vũ tộc liền cùng chung một nhịp thở với hắn.

Trong lòng hắn biết rõ ràng, lúc này thực lực, kỳ ngộ của hắn còn không đủ thuần phụcn đàn chim này, hắn tính toán ngày sau lại đến, việc cấp bách là tìm một chỗ bế quan chữa thương.

……

Chân núi Bạch Trạch, Diệp Thanh mang theo một cái sọt tre nhỏ, bò lên bò xuống trên cây đa lớn.

Nhóc con đang làm gì đâu?

Đứa nhóc đang hái nấm nhỏ sau cơn mưa.

Người thường xuyên qua Tu chân giới làm thế nào kiếm tiền nuôi gia đình?

Mười quyển tiểu thuyết, chín quyển đều phải lên núi hái thảo dược nha! Nhưng Diệp Thanh leo trèo trên cây cối một lúc, nếu không phải có Đường Hi ở bên cạnh chỉ đạo, cậu thật sự không phân biệt được đâu là thảo dược đâu là cỏ dại, chỉ có thể từ bỏ con đường kiếm tiền này.

Chỉ có thể hái một chút nấm.

“Đường Hi ca ca, nấm này có thể ăn không?” Mới vừa nghĩ như vậy, Diệp Thanh đã ngồi xổm trên mặt đất, tay nhỏ chuẩn bị đυ.ng vào cây nấm.

Đường Hi tỏ vẻ bất lực.

Ta chính là tu sĩ Kim Đan!

Ta là tới dạy ngươi thuật chống lạnh, thuật làm sạch, dạy ngươi luyện đan vẽ bùa, dạy ngươi như thế nào ngự kiếm phi hành, không phải tới giúp ngươi phân biệt nấm có độc tính hay không! Giận!

Từ từ……

“Cái nấm màu đỏ đừng ăn, có độc!”

“Thanh Thanh, hái nấm rất nguy hiểm, đệ không cần hái.” Đường Hi nghiêm nghị nói, an nguy của Diệp Thanh chính là chung một nhịp thở với toàn bộ Tu chân giới.

Tuy rằng cả tòa núi đều bị kẻ điên Bùi Huyền hạ thần thức, nhất cử nhất động của Diệp Thanh đều nằm trong phạm vi thần thức đối phương, gặp nguy hiểm cũng có thần khí bảo hộ. Nhưng Đường Hi vẫn hy vọng, Diệp Thanh có thể ngoan ngoãn ở trong nhà, giống một tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa.

“Không thể, đệ phải kiếm tiền nuôi gia đình, ca ca xem cha đệ không đi làm kiếm tiền.” Diệp Thanh, không rõ chân tướng, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục hái nấm.

Tuy rằng nghe được chuyện phải đi làm kiếm tiền nuôi gia đình từ trong miệng đứa trẻ ba tuổi thật buồn cười, nhưng Đường Hi không khỏi than một câu, ô ô đứa bé thật hiểu chuyện a.