Chương 29: Con không một thân một mình

Sáng sớm hôm sau.

Khi tỉnh dậy, hắn thấy tràn đầy tinh thần.

Việc tiêu hóa quan tưởng bóng ảnh mang lại lợi ích to lớn cho tinh thần của hắn.

Nhìn vào điện thoại, hắn phát hiện trên kênh livestream lại có người gửi tin nhắn riêng cho mình.

Người mới không đề cập đến, điều khiến hắn quan tâm là người hôm qua nói hắn bị nhắm tới lại gửi một tin nhắn khác.

Tin nhắn này càng khiến Hứa Gian kinh ngạc hơn.

"Bạn là một pháp sư phải không? Thời gian càng trôi qua, bạn càng nguy hiểm. Tốt nhất hãy liên hệ với chúng tôi, ít nhất bạn sẽ được an toàn."

Hứa Gian không thể tin được từ pháp sư.

"Anh là hí pháp sư phải không? Bây giờ thời gian trôi qua càng lâu anh càng nguy hiểm. Tốt hơn hết hãy liên hệ với tôi, ít nhất bảo đảm được an toàn."

Ba chữ hí pháp sư khiến Hứa Gian khó có thể tin được.

"Thật sự còn có người tu tiên khác sao? Hơn nữa còn phát hiện ra mình."

"Trong livestream chỉ có hơn ba mươi người lại xuất hiện một người tu tiên.”

Xác suất này khiến Hứa Kiên cảm thấy khắp nơi đều có người tu tiên.

Tuy nhiên, lời nói của đối phương không thể tin cậy được, có thể người này mới là kẻ nguy hiểm.

"Không được, phải nghĩ biện pháp tìm được người đó, nếu không Liễu Du trở về sẽ rất nguy hiểm."

Bản thân hắn thì khác, ít nhất có thể đối phó được một hai, nhưng Liễu Du chỉ là người bình thường.

"Có nên xóa video đi không? Nhưng lỡ như người đó chỉ đang lừa mình thì sao?"

Do dự hồi lâu, Hứa Gian quyết định giữ lại, nếu đã bị phát hiện thì xóa đi cũng vô dụng.

Còn không bằng cứ để đó, để đối phương cảm thấy mình không thèm quan tâm.

Một là có thể khiến đối phương bối rối, khiến đối phương cảm thấy mình căn bản không phải là hí pháp sư.

Hai là có thể tạo cho đối phương giả tưởng, ngay cả người đó thực sự chắc chắn hắn là hí pháp sư, không xóa video đồng nghĩa với việc hắn không hề sợ hãi.

Trong khi hắn vẫn đang cân nhắc.

Cha hắn đã gửi tin nhắn tới.

"Mở truyền tống trận, cha lập tức gửi đồ qua. Ngoại trừ pháp bảo ra còn có một loại quả, con thử xem có giúp ích cho nước suối của con hay không."

“Đúng lúc lắm cha, con mở ngay đây.”

Hứa Gian không nghĩ nhiều nữa, lập tức kích hoạt truyền tống trận.

Chẳng mấy chốc, một tia sáng xuất hiện từ trận pháp, dường như vẫn còn đang hấp thụ lực lượng của hắn.

Khi đã hấp thụ được một lúc, một chiếc nhẫn làm bằng gỗ và một loại quả màu xanh có kích thước bằng quả trứng cút rơi trên mặt đất.

Hứa Gian nhặt lên, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Chiếc nhẫn trông có vẻ làm bằng gỗ nhưng thực ra lại giống ngọc, băng chạm vào mát lạnh.

Hắn không vội đeo mà hỏi cách sử dụng.

"Chiếc nhẫn này dùng để gia tăng năng lực, loại quả này gọi là quả Thủy Tiên, con có thể dùng thử." Hứa Hữu Nghiêm giải thích.

"Dùng và ăn như thế nào?" Hứa Gian vội hỏi.

"Đeo vào là được, quả nếu có điều kiện thì rửa sạch rồi ăn." Hứa Hữu Nghiêm đáp.

Có điều kiện?

Điều kiện này vẫn có được, sau đó Hứa Gian lại hỏi về chiếc nhẫn: "Nhẫn không cần nhận chủ sao?"

Rất nhanh, bên kia đã gửi tin nhắn: "Không cần, vậy nên con phải bảo vệ thật tốt, nếu mất đi người khác cũng có thể sử dụng được. Hơn nữa, năng lực của nhẫn không phải để yên mà có, sẽ tiêu tốn lượng lớn linh khí, tất nhiên là có thể dự trữ trước."

Hứa Gian đã hiểu đại khái, đang định dùng thử thì bên kia lại có tin nhắn khác: "Vừa rồi con nói đúng lúc là sao?"

Chuyện này? Nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Gian vẫn nói sự thật.

"Trước tiên hãy đổi chỗ ở khác, người khác muốn tìm được con không dễ, cha sẽ dạy con cách quan sát người, nếu đối phương là người tu tiên, phần lớn đều có thể nhận ra."

"Tạm thời không thể đổi chỗ ở được." Hứa Gian bất đắc dĩ trả lời.

"Chỉ có một thân một mình, tại sao không thể đổi?"

"Con không một thân một mình."

"Không phải con đang sống ở nhà cậu sao?"

"Đúng thế."

“Vậy sao lại không phải một thân một mình?”

"Con kết hôn rồi."

"..."