Buổi tối, Hứa Gian lái xe điện đi ra ngoài.
Hắn đến quán nướng Hữu Nhân trước.
Quán nướng cách nhà hắn không xa lắm, đồ nướng ở đây rất ngon, đặc biệt là cà tím, Hứa Gian tự hỏi phải chăng quán này đã bỏ thuốc vào, làm hắn ăn cả trăm lần cũng không thấy ngán, lần nào ăn đồ nướng cũng đến đây.
Sau khi gọi món, Hứa Gian gọi hai chai bia, sau đó bắt đầu chờ đợi.
Sáu giờ ba mươi.
Một người đàn ông để đầu đinh, dáng người cao lớn mặc tây trang bước tới.
Sống mũi cao, đôi mắt to, ngũ quan rõ nét, trông rất đẹp trai.
Chỉ là trong mắt mang theo vẻ mệt mỏi.
Xem ra là công việc không dễ dàng.
“Đại văn hào Hứa, chúng ta đã bao lâu không gặp nhau rồi?” Diệp Vũ Tranh ngồi xuống, tự rót cho mình một ly.
"Cũng không lâu lắm nhỉ? Một hai tháng gì đó?" Hứa Gian cũng rót cho mình một ly.
Hai người cụng ly uống một hơi cạn sạch.
“Đã hơn hai tháng rồi, sau khi cậu kết hôn muốn tìm cậu thật không dễ dàng. Ra ngoài cũng không được về quá muộn." Diệp Vũ Tranh cảm khái nói.
"Cậu thì sao? Tôi nhớ là cậu yêu đương mấy năm rồi, cũng sắp kết hôn rồi đúng không?" Hứa Gian hỏi.
Hắn khi còn học đại học đã có bạn gái, người trước mặt này khi học đại học cũng có.
Thế là có thêm chủ đề để nói.
Nhưng Hứa Gian thì tốt hơn chút, dù sao hắn cũng là một bộ phim khoa học viễn tưởng.
Không có áp lực gì.
Còn Diệp Vũ Tranh phải vất vả rất nhiều.
Nói đến việc này, Diệp Vũ Tranh thở dài:
“Khó nói lắm, chờ sau này lại nói. Dù sao bây giờ tôi chẳng có gì trong tay, không xe, không nhà, không tiền tiết kiệm."
“Đó là vì cậu đưa tiền cho cha của bạn gái mình chữa bệnh, nếu không cậu còn giàu hơn tôi.” Hứa Gian nói.
"Còn không phải là tiêu hết rồi sao?" Diệp Vũ Tranh thở dài:
“Nhưng mà đúng là nên làm thế, cha mẹ cô ấy có chuyện, chẳng lẽ tôi lại khoanh tay đứng nhìn.”
“Như vậy rồi mà cô ấy còn không chịu đăng ký với cậu?” Hứa Gian hỏi.
"Vậy chẳng phải là ép buộc cô ấy, giống như đang bắt ép cô ấy vậy." Diệp Vũ Tranh lắc đầu nói.
Hứa Gian không nói nhiều nữa, dù sao hắn cũng cảm thấy không thích hợp.
Diệp Vũ Tranh đã cho đi rất nhiều nhưng hai người họ vẫn chưa kết hôn.
Bên nữ cũng không đề cập đến vấn đề này?
Khi hắn và Liễu Du có thể đăng ký kết hôn đã lập tức đăng ký.
Rượu quá ba tuần.
Diệp Vũ Tranh lúc này mới nói:
"Nói đi, tìm tôi có việc gì?"
"Bị anh Diệp nhìn ra rồi." Hứa Gian ngượng ngùng cười nói:
"Thật ra đúng là có một việc nhỏ. Gần đây tôi đã học được mấy trò ảo thuật, muốn lộ chút ngón nghề. Cậu có biết chỗ nào có biển diễn kiểu này không giúp tôi liên hệ? Chỉ biểu diễn từ thiện, không lấy tiền."
Nghe Hứa Gian nói xong, Diệp Vũ Tranh cầm xiên thịt ngây ra một lúc cũng không cho vào miệng.
Một lúc sau, cậu ta mới nói:
“Tôi có nghe nhầm không? Cậu đang viết tiểu thuyết sao lại chạy đi học ảo thuật làm ảo thuật gia? "
"Là hí pháp sư." Hứa Gian sửa lại.
“Được rồi, là hí pháp sư. Cậu còn muốn biểu diễn?” Diệp Vũ Tranh hỏi.
“Là biểu diễn từ thiện.” Hứa Gian lại sửa tiếp.
"Cậu làm được không?" Diệp Vũ Tranh hỏi lại.
"Để tôi làm cậu tâm phục khẩu phục?" Hứa Gian mỉm cười.
“Tới đi.” Diệp Vũ Tranh cũng trở nên hứng thú.
Hứa Gian mỉm cười, nhấc tay mở rộng các ngón tay ra.
Sau đó nắm lại, rồi từ từ mở ra.
Một đồng xu một tệ nằm trong lòng bàn tay hắn.
"Được đấy." Diệp Vũ Tranh kinh ngạc nói.
"Nào, nhìn tay còn lại của tôi đi." Hứa Gian duỗi tay trái ra, một lần nữa nắm lại.
Lần này lại là một đồng xu nữa.
"Lợi hại lợi hại, nhưng chỉ thường thôi." Diệp Vũ Tranh nói.
Hứa Gian mỉm cười, hai tay quay lại trạng thái nắm lại:
"Đoán xem tay trái của tôi có đồng xu mấy tệ?"
“Hai hoặc không.” Diệp Vũ Tranh nói.
Hứa Gian khẽ mỉm cười, xòe tay ra: “Không đúng, là năm tệ.”
Hắn đặt đồng xu năm tệ lên bàn, yêu cầu Diệp Vũ Tranh lấy tay che chúng lại.
"Đừng chạm vào đồng xu." Hứa Gian nhắc nhở.
Diệp Vũ Tranh làm theo.
"Hiện tại cậu có thể đoán xem tay phải tôi có bao nhiêu đồng xu." Hứa Gian nói.
“Cũng là năm tệ?” Diệp Vũ Tranh hỏi.
Hứa Gian xòe bàn tay trống rỗng ra, cười nói: “Là không.”
"Câu hỏi cuối cùng, dưới tay cậu có bao nhiêu tệ?" Hứa Gian cười thần bí.
"Năm tệ, chắc chắn là năm tệ." Diệp Vũ Tranh khẳng định nói.
"Nhấc tay lên đi." Hứa Gian nói.
Diệp Vũ Tranh nghi ngờ giơ tay lên.
Chỉ thấy dưới lòng bàn tay không có gì cả.
"Cái này... Cậu cầm đi lúc nào vậy?"
"Đừng sốt ruột, còn chưa thốt lên vãi chưởng đâu. Cậu biết hút thuốc đúng không? Cầm một điếu đặt lên miệng đi."
"Cậu định làm gì?"
Khóe môi Hứa Gian nhếch lên, khiến người ta khó có thể đoán được: "Cứ làm đi."