Chương 26: Một ngày không được vạn chữ, sao ăn nói được với độc giả?

“Mình đã bị phát hiện?”

Tim Hứa Gian đập thình thịch.

Nếu là trước đây, hắn căn bản không thèm để ý tới tin nhắn này.

Nhưng hắn quả thực có bí mật không thể để ai biết.

Nếu thật sự bị phát hiện thì sẽ nghiêm trọng.

Không thu được bao nhiêu chỗ tốt còn hại chính mình.

"Thật sự có nhiều người tu tiên như vậy sao?"

Hứa Gian không quá tin, nhiều năm như vậy, hắn cũng không thấy dấu vết nào.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cho dù có nhìn thấy cũng sẽ nghĩ đó chỉ là hiệu ứng đặc biệt.

Giống như hí pháp của mình, cho dù người khác thấy có ngạc nhiên đến thế nào cũng sẽ không thực sự nghĩ đó là năng lực của thuật pháp.

Thông thường mọi người đều nghĩ là hiệu ứng đặc biệt hay đạo cụ, nếu không thì là mánh khóe. Tóm lại chắc chắn phải có một bộ nguyên lý nào đó.

“Người nói thật hay đang lừa mình?”

Hứa Gian hơi không chắc chắn, lúc đó hắn đã giấu đi khí tức theo phương pháp mà cha hắn bảo.

Nhưng quả thật nó không giống với ảo thuật gia bình thường.

Hắn lại đọc những tin nhắn riêng khác, có người xin chỉ giáo, có người nói muốn mua, cũng có người tự cho mình thông minh vén màn bí mật. Cũng có người nói hắn làm màu lòe thiên hạ.

"Tổng cộng mới có bao nhiêu người xem mà đã nói nhiều như vậy."

"Nhưng mà có cần trả lời người đã nhắn tin mình đang bị nhắm tới không đây?"

Hứa Gian hơi do dự, cuối cùng lựa chọn mặc kệ.

Càng nói nhiều càng dễ mắc sai lầm, tóm lại bây giờ cần nghĩ cách tiêu hóa quan tưởng bóng ảnh trước đã, sau đó lại tìm cha hắn xin thêm một quan tưởng nữa.

Chỉ cần hắn thăng cấp đủ nhanh, người khác sẽ không thể ảnh hưởng được đến hắn.

Hứa Gian xem phần bình luận ở video tiếp theo, thấy có không ít bình luận.

Nhưng xử lý video chưa tốt nên có người nói là cắt ghép.

Đối với việc này hắn không giải thích nhiều, mặc cho người khác thích nghĩ gì thì nghĩ.

Nhưng việc livestream thôi thì bỏ đi, hắn cứ có cảm giác có nguy hiểm.

Hiệu quả cũng không tốt lắm.

Hứa Gian lắc đầu, thở dài một tiếng: "Xem ra cần phải đến chỗ đông người."

Nhưng cụ thể là đi đâu hắn cũng không biết chính xác.

Không dạy được người, thì cũng không thể bị trói buộc.

"Tham gia biểu diễn?"

Hứa Gian nghĩ ngợi, cảm thấy mình có thể tra xem nơi nào có biểu diễn từ thiện.

Sau đó hắn sẽ đăng kí.

Chuyện này cần phải tìm người liên hệ.

Hứa Gian mở danh sách bạn bè, tìm được bạn cùng lớp đại học hiện đang bán bảo hiểm, quen biết không ít người.

Có lẽ có thể nhờ người này tìm cầu nối hộ.

"Anh Diệp, có bận không?" Hứa Gian gửi tin nhắn.

Người này tên là Diệp Vũ Tranh, cũng từng viết tiểu thuyết, nhưng về sau lại từ bỏ.

Hai người có mối quan hệ tốt bởi vì có lần cậu ta không mang thẻ ăn, Hứa Gian đã giúp quẹt hộ.

Hơn nữa, họ đều nghèo nên khá hòa hợp với nhau.

"Đại văn hào tìm tôi có chuyện gì thế?" Diệp Vũ Tranh rất nhanh đã trả lời lại.

“Tối nay ra ngoài làm một ly không?” Hứa Gian gửi tin nhắn.

“Hả?” Đối phương gửi biểu tượng cảm xúc kinh ngạc qua: “Vợ cậu không có nhà, hay là không quản cậu nữa?”

“Nói kiểu gì đấy, cô ấy có nhà hay không có ảnh hưởng gì đến việc tôi ra ngoài uống rượu?” Hứa Gian bất mãn trả lời tin nhắn.

"Lần trước tôi tìm cậu sao không thấy cậu nói thế này?" Diệp Vũ Tranh nói.

"Lần đó khác, lúc đó chúng tôi đang cãi nhau."

“Vậy chẳng phải ra ngoài sẽ tốt hơn sao?”

“Nắm đấm của cô ấy nắm lại rồi.”

"...Vậy cũng đúng, trong tình huống đó nếu cậu muốn uống rượu thì đừng tìm tôi. Dù sao chúng ta cũng không có thù oán."

"..."

Có cần đến mức đấy không, thực ra Liễu Du chỉ dọa thôi, cô chưa từng ra tay thật.

“Sáu giờ tối nay tại quán nướng Hữu Nhân.” Hứa Gian gửi tin nhắn.

Bên kia nhanh chóng đồng ý.

Sau đó Hứa Gian bắt đầu gõ chữ, hắn phát hiện cốt truyện mình nghĩ ra linh hoạt hơn nhiều.

"Tu tiên còn có ưu điểm này?"

Không chỉ vậy, tốc độ gõ chữ của hắn cũng nhanh hơn.

"Như này mà mỗi ngày còn không được vạn chữ, mình còn xứng là con người? Còn có mặt mũi ăn nói với độc giả?"

Chẳng mấy chốc hắn đã gửi đi thông báo, hôm nay ra vạn chữ.

Không phải vì nghèo mà vì tình yêu dành cho độc giả.