Chương 5: Bị bác sĩ dâʍ đãиɠ khám ra bệnh nứиɠ

Tạ Lê Sinh là ai, người khóc lóc trước mặt hắn không một ngàn cũng có mấy trăm, có yếu ớt đáng thương cầu xin hắn rủ lòng thương, có khóc lóc thảm thiết nửa thật nửa giả câu dẫn hắn, còn có người kinh hoảng sợ hãi xin hắn tha mạng, nhưng Tạ Lê Sinh chưa từng mềm lòng, chỉ có chén ghét mà thôi. Tạ tiên sinh là người nổi danh vô tình, hắn không phải chỉ lạnh lùng tàn nhẫn, mà là thật sự vô tâm vô tình, trước nay những người muốn lợi dụng tình cảm tính kế hắn chưa từng thành công.

Nhưng mà nhìn thấy nước mắt của Cố Nhiêu, Tạ Lê Sinh mềm lòng, giống như bị cây kim đâm một cái, cơn đau như có như không. Hắn không kịp tự hỏi về sự khác thường của mình đã vội vàng ôm Cố Nhiêu đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vào trong ngực.

Cố Nhiêu vươn tay ôm chặt eo Tạ Lê Sinh, cả người dụi dụi muốn chui lọt vào trong lòng hắn. Tuy có chút diễn kịch, nhưng Cố Nhiêu cũng thật sự rất sợ người đàn ông này không cần cậu nữa, hắn là người duy nhất cậu có thể dựa vào, nếu mất đi hắn thì cậu biết sống thế nào?

Cái ôm của Tạ Lê Sinh rất ấm áp, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng trần trụi của Cố Nhiêu, dịu dàng an ủi cậu. Cố Nhiêu dần dừng khóc, nhưng lại không muốn rời đi, dán chặt Tạ Lê Sinh, giống như muốn giấu mình vào trong thân thể của đối phương.

Người đẹp tuyệt sắc cứ như vậy mà cọ loạn trong ngực mình, giữa hai người chỉ cách một cái áo tắm mỏng, tảng lớn da thịt dính chặt vào nhau, bên trên còn có hơi nước chưa khô, bây giờ lại trở nên ái muội, hai người trần trụi ôm chặt nhau. Cảm giác ấm áp ẩm ướt làm cho bọn họ mê mẩn.

Tạ Lê Sinh vuốt ve sau lưng Cố Nhiêu, da thịt trơn trượt, làm người ta thích không buông tay, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn hết toàn bộ cơ thể trắng nuột mịn màng, mỗi một tấc da thịt đều giống như được trời xanh yêu mến, điêu khắc trở nên tinh xảo lại quyến rũ, dưới ánh đèn màu vàng mờ nhạt càng thêm làm cho người ta muốn hung hăng hôn lên, chiếm hữu mỗi một chỗ bí mật.

Tạ Lê Sinh là một người đàn ông bình thường, huống chi vừa rồi đã có phản ứng, bây giờ càng thêm không khống chế nổi, ©ôи ŧɧịt̠ bự kích cỡ kinh người hưng phấn nhếch cao, vừa lúc chọc vào trên đùi Cố Nhiêu.

Cố Nhiêu không khóc nữa, vừa lấy lại tinh thần dĩ nhiên có thể cảm nhận được thứ đồ vừa cứng vừa nóng giữa hai chân. Mặt cậu nóng lên, chôn trong ngực người nọ không dám ngẩng đầu. Vốn dĩ cậu đánh cược muốn quyễn rũ hắn, cậu cứ ngỡ mình sẽ ghê tởm chán ghét, nhưng bây giờ bị cái thứ kia của hắn đâm chọc, cậu thế nhưng lại không có chút phản cảm nào, ngược lại còn xấu hổ chờ mong.

Nhận ra Tạ Lê Sinh muốn lùi về sau, Cố Nhiêu nóng nảy, theo phản xạ sờ lên ©ôи ŧɧịt̠ vừa cứng vừa nóng của hắn, giống như có lực lượng nào đó hấp dẫn, sau khi nắm lấy hết gậy thịt, cơ thể cậu nhũn ra, ngã vào trên người Tạ Lê Sinh, một cái tay khác không thầy dạy cũng hiểu vuốt ve hầu kết người nọ, ánh mắt mê ly gọi: “Ba nuôi…”

Côи ŧɧịt̠ mình bị con nuôi nắm chặt trong tay, còn đang lơ mơ vuốt ve, rõ ràng động tác không chút kết cấu nhưng lại dễ dàng lửa dục hừng hực trong thân thể Tạ Lê Sinh. Hắn nhìn vẻ mặt say mê của Cố Nhiêu, dường như cậu cũng hiểu, nhưng bọn họ là cha con, sao có thể làm ra chuyện này. Tạ Lê Sinh tự nhận mình không phải là người tuân theo lẽ thường, nhưng cho dù hắn là ác ma thì cũng không muốn kéo đứa nhỏ mình thật lòng yêu thương vào địa ngực. Tạ Lê Sinh chịu đựng du͙© vọиɠ, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Nhiêu, buông tay. Ba là ba nuôi của con, không phải người yêu của con.”

Cố Nhiêu cũng phát điên, đỏ mắt quát: “Con không có người yêu, con chỉ có ba nuôi. Ba nuôi, con không phải là có ý không an phận, chỉ là, chỉ là muốn làm chút chuyện cho ba nuôi, muốn hiếu thuận với ba, hầu hạ ba… Con muốn trở thành người có ích với ba nuôi, nhưng con không biết mấy việc khác, con chỉ biết làm chuyện này, con muốn làm ba nuôi thoải mái…”

Đôi mắt quyến rũ như tơ của Cố Nhiêu ngập nước, vừa đáng thương lại vừa câu người nhìn Tạ Lê Sinh, môi đỏ khẽ nhếch, đầu lưỡi liếʍ môi, cái mông tròn trịa chu lên, chỗ bí mật bại lộ trong không khí.

Tạ Lê Sinh thiếu chút nữa đã nhịn không được đè đứa nhóc xinh đẹp động lòng người này dưới thân, nhưng mà nhớ lại lời nói vừa rồi của cậu, hắn lại cảm thấy đau lòng, vội nói: “Ba nuôi rất thương con, con không cần uất ức hy sinh như vậy đâu.”

Động tác trên tay Cố Nhiêu nhanh hơn, khẽ nói: “Con không có uất ức, con cam tâm tình nguyện. Con rất thích như vậy, thích thân mật với ba nuôi, còn thích sờ ©ôи ŧɧịt̠ bự của ba nuôi nữa. Ba nuôi, người thương Tiểu Nhiêu đi, cho con sờ ©ôи ŧɧịt̠ bự của ba có được không, thật lớn thật nóng, con rất thích…”

Cố Nhiêu nói, đôi môi giống như vô tình mà đảo qua ngực Tạ Lê Sinh, để lại một mảng ướŧ áŧ. Tạ Lê Sinh thật sự không thể cản được Cố Nhiêu, đột nhiên đè cậu xuống giường, bàn tay to bao trùm tay Cố Nhiêu, giọng nói khàn đặc: “Con đúng là đứa nhóc không nghe lời, ba phải dạy dỗ con thật tốt, dạy con làm thế nào sờ ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông, đỡ phải về sau lên giường người yêu của con lại không biết hầu hạ ©ôи ŧɧịt̠ bự ra sao!”

Giọng nói của Cố Nhiêu đã bắt đầu phát run: “Được… Ưm, ba nuôi dạy cho con, Tiểu Nhiêu không biết gì cả, muốn được ba nuôi dạy… Dạy con làm sao làʍ t̠ìиɦ với đàn ông, dạy con hầu hạ đàn ông…”

Tạ Lê Sinh vừa nghe Cố Nhiêu nói như vậy, không hiểu sao lại nghĩ tới cảnh tượng con trai mê người của mình quỳ gối trên giường gã đàn ông khác, bú ʍúŧ ©ôи ŧɧịt̠ của người ta, trong lòng hắn lập tức giận dữ muốn chết, hung ác tát mông Cố Nhiêu một cái, lạnh lùng nói: “Thì ra con là đứa dâʍ đãиɠ, tuổi còn nhỏ đã muốn bị đàn ông đυ., nói đi, có phải trước kia có phải đã lén lút tìm đàn ông ȶᏂασ rồi không?”

Tay bị Tạ Lê Sinh nắm lấy vuốt ve ©ôи ŧɧịt̠ của hắn, cơ thể cũng dán sát người hắn, Cố Nhiêu cảm thấy cơ thể mình như bị lửa đốt, nóng đến mức đầu óc cậu cũng hỗn loạn, cả người toàn là mồ hôi. Người đàn ông càng thô lỗ càng kí©h thí©ɧ cậu, mềm mại kêu lên: “Không có… Con không có tìm đàn ông, ba nuôi, con… con rất muốn bị đυ., rất muốn, ưm a a… Mông ngứa muốn chết… Muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự chữa ngứa, ba nuôi cứu con…”

Tạ Lê Sinh nhìn chằm chằm thân thể quyến rũ đang vặn vẹo trong tay mình, nhưng hắn vừa mới lấy lại tinh thần đã phát hiện trạng thái Cố Nhiêu không đúng. Cả người đứa nhỏ dưới thân ửng đỏ, mồ hôi đầm đìa, giống như đã mất lý trí, vẫn luôn muốn được đàn ông yêu thương, kêu rằng c̠úc̠ Ꮒσα rất ngứa, rất giống như bị hạ thuốc kí©ɧ ɖụ©, bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn.

Tạ Lê Sinh vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ của hắn. Qua mười phút, bác sĩ mới đẩy cửa đi vào. Người đàn ông vừa vào rất trẻ, trên người chỉ khoác một cái áo bloues trắng lỏng lẻo, thắt một cái nút bên hông, tóc tai lộn xộn, trên mặt vẫn còn tình triều chưa tan, không khó nhận ra vừa rồi anh mới chìm trong một cuộc làʍ t̠ìиɦ kịch liệt.

Cơ thể giấu bên trong áo bloues tràn đầy dấu vết xanh xanh tím tím, còn có dịch trắng dơ bẩn, có thể thấy được người đàn ông của anh dũng mãnh thế nào. Lâm Dạ không quan tâm đống hỗn độn trên người mình, vừa vào cửa đã mắng: “Tạ Lê Sinh, anh thế nhưng lại dám sai bảo tôi lúc tôi đang bận làʍ t̠ìиɦ, anh tốt nhất là nên có có chuyện quan trọng, nếu không mỗi ngày tôi đều sẽ hạ thuốc kí©ɧ ɖụ© cho anh!”

Lâm Dạ là thiếu gia đích truyền của thế gia y học số một châu Á, thiên phú trời ban, tuổi còn nhỏ nhưng tay nghề vô cùng cao siêu, hơn nữa lại xinh đẹp lẳиɠ ɭơ, từ nhỏ lớn lên trong muôn ngàn sủng ái, tất nhiên tính tình không tốt. Vốn dĩ anh chịu tới nhà họ Tạ làm bác sĩ, khám bệnh cho Tạ nhị thiếu gia là vì anh chấm trúng bảo tiêu kiêm thuộc hạ đắc lực của Tạ Lê Sinh. Tuy người nọ lạnh lùng không thích nói chuyện, cũng chưa từng dịu dàng yêu thương Lâm Dạ, nhưng lại không từ chối lời mời lên giường của Lâm Dạ, mỗi lần đều ȶᏂασ cho tên yêu tinh Lâm Dạ đút mãi không no này tới thoải mái dễ chịu, quấn lấy cầu đυ..

Trong lòng Lâm Dạ rất không vui, đêm nay tên kia có hứng thú, hiếm thấy có chút ôn nhu ôn tồn, anh còn chưa hưởng thụ đủ đã bị kêu qua đây. Nhưng mà nhìn thấy Cố Nhiêu đang nằm trên giường, Lâm Dạ lại không còn thấy bất mãn như nãy nữa, hình như là có chuyện thú vị…

Cả người Cố Nhiêu núp trong chăn, Tạ Lê Sinh ôm cả người cả chăn vào ngực, lộ ra khuôn mặt nhỏ tràn ngập ý quyến rũ, môi đỏ không ngừng phun ra tiếng rêи ɾỉ. Lâm Dạ chỉ nhìn vài lần rồi lại bắt mạch, sau đó chắc chắn nói: “Đây là căn bệnh đói khát hiếm thấy, còn có tên khác là ‘bệnh nứиɠ’!”

Tạ Lê Sinh hung hăng trừng Lâm Dạ, nói: “Đừng có nói bậy bạ, nếu cậu không nói chuyện đàn hoàng, tôi sẽ phát người đàn ông của cậu tới Trung Đông, để cho cậu ta tới đó tán tỉnh người đẹp.”

Lâm Dạ bị uy hϊếp, thở hổn hển nói: “Tôi không lừa anh. Vị trên giường này trời sinh có thể chất dâʍ đãиɠ, loại thể chất này thường thức tỉnh lúc mười sáu mười bảy tuổi, cũng không phải là bệnh gì cả, chỉ là không rời xa đàn ông được mà thôi. Lúc phát nứиɠ chỉ có thể bị đàn ông đè dưới háng đị mấy lần mới có thể khỏe lên được, nếu không nhất định sẽ bị tìиɧ ɖu͙© tra trấn đến chết. Đúng rồi, lúc làʍ t̠ìиɦ nhất định phải bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong thân thể cậu ta, có thể trợ giúp cậu ta khôi phục sức khỏe.”

Lâm Dạ chưa từng nói giỡn về tình trạng bệnh của người khác, anh đã nói như vậy thì chắc chắn đó là thật…