Chương 4: Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thoa sữa tắm cho ba nuôi

Lúc Cố Nhiêu vào phòng tắm, Tạ Lê Sinh đã cởϊ qυầи áo đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước cọ rửa thân thể cường tráng mạnh mẽ của hắn, sương trắng mênh mông vờn quanh, có chút mông lung nhưng lại không thể giảm bớt vẻ đẹp trai của hắn.

Cố Nhiêu nhìn đến ngây ngốc, bàn về sắc đẹp thì cậu cũng có, nhưng Tạ Lê Sinh không kém chút nà, chẳng qua bọn họ là hai loại hình khác nhau. Tạ Lê Sinh không nghĩ tới Cố Nhiêu sẽ xông vào, có chút thắc mắc: “Không phải con tắm xong rồi à?”

Cố Nhiêu nói: “Vừa rồi ra mồ hôi, còn muốn tắm thêm lần nữa.”

Nói xong, không đợi Tạ Lê Sinh phản đối, cậu đã lập tức xông tới dưới vòi hoa sen. Cậu biết rõ loại tư thái nào là quyến rũ nhất cho nên cũng không cởi sạch quần áo, mà là mặc cái áo ngủ sườn xám bó sát người kia đứng dưới dòng nước. Quần áo lập tức ướt đẫm, miêu tả đường cong xinh đẹp, hai điểm trước ngực như ẩn như hiện.

Cậu ngẩng đầu lên, cố tình để lộ cần cổ thiên nga thon dài, ánh mắt Tạ Lê Sinh nhìn cậu sâu thẳm.

Hơi nước vờn quanh, cảnh tượng lúc này vô cùng sắc tình ái muội, Cố Nhiêu đoạt lấy chai sữa tắm trong tay Tạ Lê Sinh, hỏi: “Ba nuôi, con giúp người được không?”

Tạ Lê Sinh nhìn thân thể xinh đẹp đến yêu nghiệt của Cố Nhiêu, cổ họng có chút khô rát, hắn âm thầm phỉ nhổ chính mình, đây là sao vậy, cho dù ngày thường không gần phụ nữ thì cũng không đến mức động dục với con nuôi như vậy chứ?

Đều do Cố Nhiêu quá mức mê người, khuôn mặt tinh xảo quyến rũ đến nỗi không thể miêu tả bằng lời, Tạ Lê Sinh nghĩ thầm, về sau nhất định phải trông chừng Cố Nhiêu, gương mặt như vậy quá mức chọc người, lỡ như có người muốn làm hại cậu…

Vừa tưởng tượng như vậy, lửa dục vừa mới dâng lên cũng bắt đầu hạ xuống. Tạ Lê Sinh đau lòng nhìn Cố Nhiêu, hắn biết đứa nhỏ này cố ý muốn lấy lòng hắn, sợ hắn vứt bỏ cậu. Hắn duỗi tay lau nước trên mặt Cố Nhiêu, nói: “Không cần đâu, con cứ nghỉ ngơi trước đi, để tự ba làm được rồi.”

Cố Nhiêu lập tức bày ra vẻ mặt sắp khóc, đáng thương nói: “Ba nuôi, con… Con biết tính cách của mình không được người ta thích, lại dính người. Nhưng mà con không muốn xa lạ với ba nuôi như vậy, con chỉ muốn làm chút chuyện để thân mật với ba nuôi hơn mà thôi.”

Giọng nói thiếu niên vô cùng êm tai, âm cuối kéo dài, có loại cảm giác đang làm nũng, mềm mại nhưng lại không làm cho người ta khó chịu. Tạ Lê Sinh thở dài trong lòng, hắn đúng là không có cách nào với đứa nhỏ này. Thôi vậy, hai người đều là đàn ông, ba và con trai cùng tắm rửa cũng là chuyện rất bình thường.

Được Tạ Lê Sinh cho phép, Cố Nhiêu lập tức tươi cười, xán lạn như trăm hoa nở rộ. Cậu xoay người sang chỗ khác, dùng phần lưng lỏa lồ đối diện với Tạ Lê Sinh, hơi hơi chu mông lên, bảo đảm có thể làm cho người đàn ông thấy được rãnh mông mình, mềm mại nói: “Ba nuôi, ba giúp con cởi dây áo ra được không, ướt đẫm dán trên người thật khó chịu.”

Trước mắt là tấm lưng trần trụi, chỉ có một sợi vải đỏ quấn trên cổ, càng thêm dụ hoặc. Tạ Lê Sinh duỗi tay chậm rãi kéo dây áo ra, bộ đồ đỏ rơi xuống đất, cơ thể trắng nõn mê người hiện ra trước mặt hắn. Hô hấp Tạ Lê Sinh dần dần nặng nề, mới vừa rồi, hắn lại có ảo giác giống như đang trong đêm tân hôn, chú rể cởi yếm của cô dâu.

Hắn cảm thấy hơi nóng, vội vàng đóng vòi sen. Nhưng khuôn mặt Tạ Lê Sinh đã quen không có biểu cảm gì, quá mức bình tĩnh, Cố Nhiêu không thể nhìn ra được chút manh mối nào, còn tưởng người đàn ông này vẫn thờ ơ như cũ.

Cố Nhiêu cũng không nhụt chí, cơ thể trần trụi dán sát trên người hắn, xoa sữa tắm trong lòng bàn tay, bắt đầu bôi lên thân trên cường tráng của đối phương.

Cố Nhiêu chỉ mới cao đến ngực hắn, hô hấp phun lên ngực của Tạ Lê Sinh. Bàn tay nhỏ mềm mại không xương di chuyển trên da thịt, nhẹ nhàng vuốt ve, vừa nghịch ngợm vừa linh hoạt, mang theo chút khıêυ khí©h.

Cố Nhiêu nhìn bọt biên trên da thịt màu mật của người nọ, lại có loại cảm giác muốn ngừng mà không ngừng được. Bây giờ cậu đã không biết mình câu dẫn hắn vì cái gì, chỉ muốn được người đàn ông này để ý, khơi lên du͙© vọиɠ của hắn.

Cố Nhiêu càng thêm mềm nhũn dán chặt trên người Tạ Lê Sinh, cái tay một đường xuống phía dưới, bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn lông tóc của người đàn ông. Tạ Lê Sinh muốn ngăn cản động tác của Cố Nhiêu, nhưng hắn nhìn vẻ mặt ngây thơ muốn được khen ngợi của cậu lại không đành lòng đẩy cậu ra, chỉ có thể không ngừng an ủi mình ‘Không sao cả, Cố Nhiêu là nam’.

Lông ©ôи ŧɧịt̠ rậm rạp có chút đâm tay, không biết vì sao, Cố Nhiêu phát hiện mình lại không ghét việc này, cậu vốn ôm suy nghĩ miễn cưỡng chịu đựng, nhưng bây giờ lại càng thêm say mê. Cố Nhiêu cảm thấy người mình có chút ngứa ngáy, cũng muốn được một bàn tay âu yếm, an ủi mình.

Cố Nhiêu tận tình khıêυ khí©h ở khu vực tam giác của Tạ Lê Sinh, cơ thể càng dán gần đối phương, hận không thể biến thành một thể.

Tạ Lê Sinh không phải thánh nhân, Cố Nhiêu trêu chọc như vậy làm hắn bắt đầu có cảm giác, ©ôи ŧɧịt̠ đã sắp đứng dậy, trước khi tay Cố Nhiêu nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ mình, Tạ Lê Sinh nhẫn tâm đẩy cậu ra.

Cơn ái muội nóng bỏng bị cắt đứt, không khí có chút quỷ dị. Cố Nhiêu có vẻ sắp khóc mà nhìn Tạ Lê Sinh.

Tạ Lê Sinh cố gắng cứng rắn: “Con ra ngoài trước đi.”

Cố Nhiêu cúi đầu, im lặng một lát, giận dỗi đi ra ngoài, lúc vừa tới của lại lảo đảo muốn ngã xuống.

Tạ Lê Sinh hoảng sợ, vội vàng duỗi tay ôm lấy cậu. Thân thể trơn trượt bị hắn ôm vào trong ngực, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy được toàn bộ phong tình của Cố Nhiêu. Cố Nhiêu nhắm mắt lại, dường như rất khó chịu.

Tạ Lê Sinh cũng bất chấp, vội vàng ôm cậu đặt trên giường. Hắn mặc quần áo vào, lúc muốn đưa Cố Nhiêu đi khám bác sĩ thì lại thấy cậu đã tỉnh dậy, đang nằm sấp trên giường khóc nức nở.

Tiếng khóc rất áp lực, Tạ Lê Sinh nghe mà đau lòng không thôi, hắn vội vã dỗ dành cậu: “Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái à?”

Tạ Lê Sinh muốn vén tóc Cố Nhiêu lên nhưng cậu lại giấu mặt vào trong gối đầu, khóc vô cùng thảm thương.

Tạ Lê Sinh nóng nảy, dùng một tay ôm Cố Nhiêu lên, nhìn khuôn mặt ướt đẫm của cậu, nhịn không được hôn lên trán cậu một cái, ôn nhu dỗ: “Tiểu Nhiêu, sao thế, nói cho ba nuôi nghe có được không?”

Cố Nhiêu mở to đôi mắt mê mang nhìn hắn, lên án nói: “Ba nuôi ghét con, con… con không muốn chạm vào ba nuôi nữa, đỡ mắc công ba nuôi lại đuổi con đi. Là con đáng ghét, ba buông con ra, đừng chạm vào con… Hức…”