Chương 47: Cɦịƈɦ mạnh đến nỗi nát bαo ©αo sυ (h)

Sau khi An Dịch lên định, cô dựa vào người anh nghĩ ngơi một lát, cây gậy thịt tím đen vẫn còn căng cứng, đưa tay chạm vào cảm nhận kích cỡ đáng sợ của nó, nụ hoa nhỏ mẫn cảm thít chặt lại.

"Tiểu Dịch, em ngồi dậy trước đi, chú mắc tiểu." Chu Hậu Đông bắn tinh xong thì thấy mắc tiểu, bèn bao cô gái dậy, anh nhanh chóng nhảy xuống giường, vung lắc thanh kiếm to dài chạy vội vào nhà vệ sinh.

An Dịch lười biếng vươn vai sau ngồi dậy, cô cầm chai đồ uống ở đầu giường, lại bất cần hết bαo ©αo sυ đã mở xuống đất, cô nhặt lên nhìn thoáng qua, mặt trên toàn là tiếng Anh, nhưng có một chữ tiếng Anh cô vẫn biết.

Huge, size lớn, chẳng qua với thứ đồ chơi đó của người đàn ông, cũng không biết người đàn ông có mang được cái bao này không.

Nhớ lại lời đe doạ muốn cho cô mang thai của anh lần trước, xem ra lúc làm phải áp dụng các biện pháp thi thố, nếu không đợi tới khi cô to bụng thì trễ rồi.

Chu Hậu Đông đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô gái ở trên giường banh rộng hai chân ra, tự đùa giỡn với cửa mình hồng hào của mình.

"Chơi vui không?" Chu Hậu Đông cắn răng, đen mặt.

Anh rất phản cảm với hành vi của cô gái, cửa mình chỉ được thuộc về cậu bé của anh, không ai được chạm vào, cả ngón tay cũng không được.

"Chú Chu, nơi đây lại ngứa quá, nó muốn dươиɠ ѵậŧ lớn của chú." An Dịch cắm một đầu ngón tay vào cô bé, cô cố tình chuyển động đâm chếch, để lộ lớp thịt mềm dâʍ đãиɠ hồng hào bên trong, quyến rũ người đàn ông.

Chu Hậu Đông làm sao chịu được sự mê hoặc của cô gái, anh bước tới, nhưng không lên giường, mà lại kéo thăng cô đến đầu giường.

"Chú Chu, trước tiên chú đừng có cuống cuồng." An Dịch lấy bαo ©αo sυ đã được xé ra, đưa cho người đàn ông rồi bảo: "Chú cũng chưa từng mang bao cᏂị©Ꮒ tôi!"

Thảo nào cô gái lại chủ động như vậy, thì ra cô biết hôm nay mình không thể thoát khỏi cảnh bị nện mạnh bạo, sợ anh lại bắn vào trong nên chuẩn bị luôn bαo ©αo sυ.

Chu Hậu Đông nhìn chằm chằm bαo ©αo sυ, anh đong đưa thanh kiếm cương cứng của mình và nói: "Em chắc chắn có thể mang vừa chứ."

"Nhất định là vừa, tôi đã xem size rồi, vừa hay phù hợp với kích cỡ của chú." Dáng vẻ An Dịch kiều cam kết chân thành, nhưng sự thật là cô đâu biết có thể mang vừa không chứ.

Chu Hậu Đông nhận lấy, anh kẹp bao ở trong ra, thử đun qυყ đầυ vào, tuy có hơi chật, chuôi thân bị siết rất khó chịu, nhưng sau một lúc thích ứng, vẫn trong được hết lên cậu bé.

"Chú Chu à, nơi này của chú sao dài được vậy?" Nhìn cây gậy thịt tím đen mang lớp bαo ©αo sυ, không chỉ to bự, chuối thần bóng nhẫy có vẻ càng dữ tợn hơn, An Dịch ngạc nhiên cảm thán.

"Do di truyền." Chu Hậu Đông không nói nhiều nữa, anh nâng hai chân cô gái, bờ mông bự vểnh lên, qυყ đầυ sáp lại gần miệng của mình, anh ưỡn ẹo nắc mạnh vào.

"Ưʍ... Nhẹ chút... Chú muốn cắm chết tôi à!" Người đàn ông đáng ghét này chưa chào hỏi gì hết, đã lút cán nguyên cây, tuy An Dịch đã lên định một lần, nước nôi đầy đủ hết rồi, nhưng vẫn bị căng rất khó chịu.

Lần đầu tiên mang bao cᏂị©Ꮒ cô gái, Chu Hậu Đông rất không vui, cách một lớp màng mỏng, đầu còn được giao lưu thân mật cấp độ sâu, anh trút giận vác hai chân cô lên thọc vào rút ra mạnh bạo, hoàn toàn không bận tâm tới sự thật bị thương.

"Ưʍ... Chú Chu... Nhanh quá... Tế quá..." Lên định cũng đã là chuyện của hơn mười phút trước, của mình của An Dịch bị người đàn ông xỏ xuyên qua, cảm giác tê dại trở lại cơ thể, cô thít chặt nụ hoa, hai cánh hoa run rẩy một cách đáng thương.

Chu Hậu Đông thọc vào nút ra với tốc độ mạnh mẽ, áo mưa trên chuối chân chịu áp lực, không thể căng phăng hết toàn bộ nếp gấp, anh dùng sức đâm giã, cây gậy thịt tím đen mang ra lượng lớn da^ʍ thuỷ.

Quá đáng sợ, người đàn ông mang bao vào và đâm mạnh bạo hơn, An Dịch không theo kịp tần suất thọc vào nút ra này, cô đành phải van nài anh chậm một chút, nhưng cô càng giả vờ đáng thương thì anh càng nặc mạnh hơn.

"Không phải em bảo tôi mang bao cᏂị©Ꮒ em sao, làm theo ý em rồi, còn nhi tôi làm gì?" Chu Hậu Đông va đập phát ra tiếng "Bạch bạch", trên bờ mông trắng nõn toàn là dấu vết tinh hoàn lưu lại, chỗ kết hợp chèn ra da^ʍ thuỷ dính thành sợi, vẫy lên mép đùi theo việc nắc mạnh.

"Không... Không phải... Mạnh quá... A." An Dịch run rẩy cả người vì bị đâm, có lẽ là do qυყ đầυ mang bao nên độ nhạy cảm được giảm đi, người đàn ông đúng là quá mạnh bạo, rất nhiều lần cắm đến chỗ sâu nhất.

Chu Hậu Đông cong thắt lưng đứng thọc vào nút ra, cơ bắp trên thân hình oai phong mạnh mẽ căng chặt nổi lên, vẻ nam tính lộ ra chắc chắn, bờ mông ngăm đen kí©h thí©ɧ qua lại, vòng eo cường tráng đóng cọc không biết mệt moi.

An Dịch vì để người đàn ông giảm tốc độ lại, cô ưỡn người ôm anh, đến gần tại anh nói: "Chú Chu, đổi tư thế đi... Ưʍ... Tôi muốn đến bên cửa sổ... A..."

"Mẹ kiếp, ngang tàng đấy." Chu Hậu Đông nghe cô gái bảo muốn đến bên cửa số cᏂị©Ꮒ, có lẽ sẽ có kiều cảm thụ khác, vì thế anh đồng ý, anh gian ác bế cô lên, để nửa người trên của cô nằm sấp xuống đất, nửa người dưới lại bay lên không, hai chân quấn quanh eo anh.

An Dịch không biết người đàn ông muốn giở trò quỷ gì, nhưng kiều tư thế này rất hạ tiện.

"Không phải em muốn đến bên cửa sổ sao, mau bò qua đi." Chu Hậu Đông không dừng lại việc thọc vào rút ra, anh vừa ưỡn ẹo gian da^ʍ của mình, vừa để cô gái bò về trước.

"Chú... A... Chậm chút đi..." Tư thế này rõ ràng vào sâu hơn, đâm chọc cũng dữ hơn, nhất là chỗ kết hợp của hai người lộ ra hết dưới ánh mắt của người đàn ông, An Dịch bò về phía trước, có thẹn thùng thít chặt miệng cửa mình lại.

"Con mẹ nó! Dám kẹp tôi." Chu Hậu Đông nâng hai chân tăng tốc thọc vào nút ra, anh nữa ngồi dùng sức đâm chọc, bαo ©αo sυ trên chuôi thân trong của mình kéo căng, áp lực tăng lớn, chất lượng của bαo ©αo sυ dù có tốt đến đâu cũng chịu không nổi.

Hai núʍ ѵú đầy đặn của An Dịch cọ xát mặt đất, trong quá trình cô bò về trước, đầṳ ѵú căng cứng khó chịu, kɧoáı ©ảʍ kinh khủng lan ra khắp người, cô muốn quay đầu nhìn người đàn ông, những động tác bò đã làm tiêu hao phần lớn sức lực.

"Chú Chu... Cắm chết tôi... Ưʍ..." Cô gái rêи ɾỉ, Chu Hậu Đông thúc giục: "Bò nhanh đi, không được thì đến mép giường để tôi cᏂị©Ꮒ em."

An Dịch cảm thấy mình ngu vãi ra, vậy mà quên mất bản chất cầm thú của người đàn ông, ngay từ đầu cô không nên nhắc tới chuyện bαo ©αo sυ, cũng không nên muốn đến bên cửa sổ làʍ t̠ìиɦ.

Lần này bằng vải màu trắng bên eo Chu Hậu Đông cũng không nhiễm đó, anh đang dồi dào tìиɧ ɖu͙© nên đầu còn cảm nhận được đau đớn, năm chân cô xỏ xuyên một cách mạnh bạo, nguyên cây gậy thịt tím đen nắc bung cửa mình, lớp thịt mềm bên trong chia ra hai bên sườn, mỗi vùиɠ ҡíи đồ phình lên.

"Ưʍ... Chú Chu... Tôi bị chú cᏂị©Ꮒ chết mất..." An Dịch cách cửa sổ cũng chỉ còn khoảng hai mét, cô bò qua mà tốn nửa tiếng, kề bên cửa sổ sát đất, cơ thể cực kỳ rã rời, lượng lớn da^ʍ thuỷ bắn ra đất chỗ nào cũng có, mông cô, háng anh đều sáng bóng.

Chu Hậu Đông dùng sức đâm chọc, anh bế cô lên, đặt cả người cô tựa vào cửa sổ, nhìn cảnh đêm đô thị phía xa, anh nói: "Phê không? Có phải chú cᏂị©Ꮒ lợi hại nhất không."

"Ưʍ... Chú mạnh nhất... Ưʍ..." An Dịch không dám kí©h thí©ɧ người đàn ông, cô phối hợp trả lời, nhưng cũng không chạy thoát được tần suất chợt tăng nhanh.

Tần suất thắt lưng của Chu Hậu Đông khiến người khác ngạc nhiên, vùиɠ ҡíи mẫn cảm bị căng trưởng khó chịu, bαo ©αo sυ trên đầu mυ"ŧ cây gậy thịt chịu dồn nén, ép kéo, với tần suất càng ngày càng mạnh, cộng thêm sự cọ sát của cửa mình bị căng phăng, bαo ©αo sυ "Toẹt" bị đè nát, bắt đầu nứt từ phần đầu trước, sau đó lan ra qυყ đầυ, rồi rách toàn bộ, mãi đến khi nguyên thanh kiếm thoát khỏi bαo ©αo sυ.

"Ưʍ... Tê quá... Tôi... Ưʍ..." An Dịch không nhận ra bαo ©αo sυ bị chen nát, cô kề sát kính thuỷ tinh bị người đàn ông yêu cầu vềnh mông lên, nhưng cô đầu còn sức lực.

Chu Hậu Đông nhận ra việc bαo ©αo sυ bị rách, anh nắm vòng eo nhỏ của cô gái rồi khẽ gầm: "Bao rách rồi, vãi nồi!"

"Gì... Gì hà... Ưʍ..." An Dịch cho rằng mình nghe lầm, sao người đàn ông có thể đâm rách bao được chứ, quá đáng sợ.

"Bao rách rồi, em bảo ông đây mang loại bao gì đó, giờ lại y hệt không mang." Chu Hậu Đông vênh mông đóng cọc mạnh bạo, anh bao phủ hết người cô gái, tần suất va đập hung dữ mạnh mẽ.

"Chú... Ưʍ... Thật lợi hại..." Năng lực tìиɧ ɖu͙© kinh khủng của anh thật sự khiến An Dịch bái phục.

Chu Hậu Đông thích nghe cô gái khen anh lợi hại, điều này khiến anh rất có cảm giác thành tựu, rút nguyên thanh kiếm ra rồi lại lút cán, đâm mạnh bạo liên tục mấy chục lần, cô gái liền lên đình.

Trong cơ thể chợt bắn ra dâʍ ɖị©ɧ nóng bỏng, cả người An Dịch co giật, cô trợn trắng mắt, rất là hưng phấn.

Cô gái bắn rồi, Chu Hậu Đông không nhịn nữa, anh thọc vào nút ra hơn mười phút nữa, rồi khẽ gầm, thả lỏng tinh quan.

"Không... Không được... Đừng bắn vào trong... Mau rút ra đi..." An Dịch thật sự sợ sức lực bắn vào trong của người đàn ông.

Cô gái van nài đã trễ rồi, Chu Hậu Đông ôm chặt cô, qυყ đầυ anh đặt ở trên vách của mình, lỗ tiểu bắn ra mười mấy luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, bαo ©αo sυ đã rách không thực thi được chút tác dụng tránh thai nào.