Chương 5

"Thịnh Thì An!"

Thấy đứa trẻ định động thủ, Bồi Dục ngăn nó lại, giọng điệu hiếm khi nghiêm khắc: "Không được đẩy người khác."

Thịnh tiên sinh nói nó thiếu kỷ luật, bảo anh phải quản thì anh sẽ quản.

Đã nhận lời giúp người, anh cũng thấy hành động của nó là sai, Bồi Dục rất không thích cách cư xử này…

Hồi nhỏ vì không biết bắt chước người bình thường, cử chỉ của anh khác với những đứa trẻ khác, từng... không ít lần bị xô đẩy như vậy.

Thịnh Thì An rút tay lại, nhìn nửa khuôn mặt căng thẳng của Bồi Dục sau gọng kính, ân hận đến đỏ cả mắt.

Vừa định động thủ nó đã hối hận rồi: bắt nạt người yếu không phải là hành động của người hùng, và... nó không muốn để lại thêm ấn tượng xấu nào cho người đó nữa.

Nhưng... có lẽ nó sinh ra đã là đứa trẻ hư, luôn không kiểm soát được cơn giận của mình...

Nó cúi đầu xuống, thô bạo lau mắt: "Xin lỗi."

Xin lỗi. Có thể đừng... ghét nó không...

Nó quay đi, lại dùng khuỷu tay lau mắt thật mạnh: Đáng ghét, khóc cái gì, càng nhục nhã hơn!

[Á, cái này, thật đáng thương....]

[Có phải vì anh ta là cha dượng không? Sao lại bênh người khác, bắt nạt con ruột mình?]

[Không phải vì nhà họ Trình có gia thế tốt nên cố tình nịnh hót Trình Hạo chứ?]

[Hừ, nghĩ nhiều quá đi, đây không phải là việc dạy dỗ bình thường sao?]

Nếu là cha ruột thì đây đúng là cách kỷ luật bình thường.

Nhưng đứa trẻ cố nhịn oan ức quá đáng thương, thân phận "cha dượng" của Bồi Dục quá nhạy cảm, hôm qua trong trò chơi hiểu ý nhau cha con hai người họ thua tơi bời, rõ ràng là mối quan hệ lạnh nhạt... không ít khán giả thay đứa trẻ lo lắng và chỉ trích Bồi Dục.

Bồi Dục không thể nhìn thấy những bình luận đó, nhưng... anh có thấy Thịnh Thì An nấc lên.

Đừng, đừng khóc...

Nó nói sẽ nổi loạn, không nghe lời mà, đây, đây là sao?

"Đừng khóc…" Anh bối rối siết chặt ngón tay.

"Con không khóc." Thịnh Thì An xấu hổ lau khô mắt, nhất quyết phủ nhận.

"Nhóc nói dối! Cậu khóc rồi!" Trình Tụng Tụng từ sau lưng Bồi Dục nhảy ra, dùng sự thật chỉ trích nó.

Ban đầu thấy Thịnh Thì An khóc cậu ta còn định an ủi, không ngờ nó lại nói dối! Hừ!

Nó không phải là nhóc nói dối!

Thịnh Thì An siết chặt nắm đấm nhỏ của mình, cố hết sức không nhìn cái mặt đáng bị ăn đấm của Trình Tụng Tụng.

"Nhóc nói dối, khóc nhè, lêu lêu lêu!" Trình Tụng Tụng còn chọc tức Thịnh Thì An, làm mặt quỷ thách thức nó.

Đừng tức giận, đừng tức giận, nó tự nhủ không được tức giận...

Chết tiệt, sắp không chịu nổi rồi…

Lúc cái bụng nhỏ của Thịnh Thì An sắp nổ tung vì tức giận, thì được một thứ mát lạnh đắp lên.

Nó ngơ ngác ngẩng đầu, để Bồi Dục lau mặt nó bằng khăn ướt, cơ thể nhỏ bé căng cứng như cung tên dần dần mềm ra.

Khăn ướt mát lạnh, ngón tay cha ấm áp, mang theo hương xà phòng nhẹ nhàng thanh mát, vừa xa lạ vừa quen thuộc, xộc vào mũi Thịnh Thì An, khiến nó lại muốn rơi nước mắt.

"Đừng khóc nữa, có đồ ngon, con có thể... chọn trước."

Thấy đứa trẻ lại có dấu hiệu khóc, Bồi Dục vụng về mở miệng, ra hiệu cho nó nhìn về phía bàn điểm tâm đầy đồ ăn.

Đạo diễn Hàn Duyệt vừa lén giải thích cặn kẽ cho anh, sáng nay anh được điểm lao động cao nhất, sẽ là người đầu tiên được chọn điểm tâm.

Giọng anh vốn trầm, lời nói cũng đều đều, nghe có vẻ ít biến động đôi chút so với người khác, nhưng khi nói câu cuối cùng, anh rất tự tin, ẩn chứa niềm tự hào mà chính anh cũng không nhận thức được.

Tự hào? Trình Hạo nghi ngờ mình nghĩ nhiều: có gì để tự hào, bị cắn thế kia mà còn tích cực làm hài lòng là sao?

Ánh mắt anh ta lướt qua vết cắn trên cổ tay Bồi Dục, anh chê bai chỉ vào: "Quản trẻ phải cứng rắn, quản nửa vời thì làm được gì? "

Có phải vậy không?

Trong sách có bảo phải thiết lập quyền uy của cha mẹ.

Nhưng cũng chính cuốn sách đó, còn bảo phải thông cảm cho trẻ nhỏ...

Bồi Dục rất bối rối, muốn xin lời khuyên nhưng sau bao nỗ lực tâm lý, mở miệng chỉ thốt ra hai chữ: "Cảm ơn..."

Cảm ơn cái gì? Lại nữa, nói chuyện thì nói, mặt đỏ lên làm gì...

Sau khi Kiều Cạnh Tư gửi tin nhắn xong thì ngẩng đầu lên, vừa thấy Trình Hạo đang nhìn chằm chằm vào Bồi Dục.

Đồng tử anh ta co rút lại, ánh mắt cũng lướt nhanh qua người Bồi Dục.

Anh ấy mặc chiếc áo phông trắng rộng rãi, quần cargo và giày thể thao đen, trang phục bình thường nhất đến không thể tầm thường hơn, nếu là người khác mặc chắc sẽ trông lôi thôi vì quá rộng, nhưng trên người anh ấy lại nhờ vóc dáng cao to cân đối, trông thoải mái mà cực kỳ đẹp trai.

Ánh mắt anh ta lướt qua khuôn mặt anh, lướt qua gọng kính râm, nhớ lại đôi mắt mà hôm qua mình vô tình đυ.ng phải, đáy mắt Kiều Cạnh Tư lóe lên tia ghen tuông như lửa đốt, rồi lại nhanh chóng đè xuống.

Không sao, Trình Hạo có chán cơm thèm phở thế nào cũng không động đến người đã có gia đình, Bồi Dục hoàn toàn không phải mối đe doạ nào cả...

Tuy nhiên, tối qua, cú điện thoại... Kiều Cạnh Tư chợt cáu kỉnh, còn chưa kịp đè nén, áo anh ta bị kéo kéo: "Chú hai, bánh kem!"

Là Vân Đoá.

Cô bé là cháu gái của Kiều Cạnh Tư, con gái của ca sĩ Kiều Trường Vũ và nữ diễn viên Vân Tinh Tuyết, cô bé chưa đầy bốn tuổi có mái tóc đẹp, làn da mịn màng, đôi mắt to chiếm gần nửa khuôn mặt, ngũ quan liến thoáng nhìn ra nét đẹp của mẹ Vân Tinh Tuyết, nhưng ít sắc sảo hơn và thêm chút ngây thơ.

Rất ngây thơ.

"Đã nói đừng gọi chú hai, gọi chú nhỏ cơ mà." Kiều Cạnh Tư thì thào nói.

Gì chứ "chú hai", lỗi thời quá.

Anh ta và Kiều Trường Vũ quả thật là anh em họ, nhưng Kiều Cạnh Tư chỉ nổi tiếng nhờ được vợ chồng Kiều Trường Vũ giúp đỡ, anh ta rất chăm chút cho mối quan hệ họ hàng này, nhờ vậy nên mối quan hệ giữa hai người bọn họ thân thiết như anh em ruột, chương trình ‘Cha Hiền Con Hiếu’ có tỷ suất người xem rất cao, anh ta nói sẽ quay hai số, Kiều Trường Vũ cũng dễ dàng đồng ý...

"Con biết rồi, chú hai." Vân Đoá mải mê nhìn chiếc bánh trên bàn, lơ đãng trả lời.