Chương 4

Sau khi người này "đi", nó bị bệnh và uống thuốc trong một thời gian dài, uống đến nỗi đầu óc trống rỗng, nhiều chuyện hồi bốn tuổi của nó đã bị lãng quên. Mỗi khi nó tuyệt vọng nhớ lại, tất cả đều là những ký ức không tốt giữa hai người.

Hai tay thử vòng qua cổ Bồi Dục, Thịnh Thì An cứng nhắc úp mặt vào vai anh, cảm nhận làn da ấm áp và nhịp đập ở cổ anh, cắn môi, không nhịn được gọi thành tiếng: "Cha!"

Bồi Dục sững sờ.

Anh không phải cha của nó...

Anh và Thịnh Hoài chỉ là kết hôn giả.

Thịnh Hoài là chú của Thịnh Thì An, nhưng vì lý do đặc biệt, về mặt pháp lý anh ta không có quan hệ với mẹ của đứa nhỏ.

Trước khi qua đời, mẹ của Thịnh Thì An gửi gắm đứa trẻ cho Thịnh Hoài nhận nuôi, nhưng vì độc thân, anh ta không đủ điều kiện nhận nuôi so với người khác, vì thế mới tìm Bồi Dục kết hôn để nhận nuôi đứa trẻ dễ dàng hơn.

Có lẽ đứa trẻ này hiểu lầm gì rồi.

Nhưng... Thịnh tiên sinh yêu cầu giữ bí mật về việc kết hôn giả: có một "thời gian quan sát" sáu tháng sau khi nhận con nuôi, trong thời gian đó nếu phát hiện có vấn đề, cơ quan nhận nuôi có quyền thu hồi quyền nuôi dưỡng.

Cho nên, nghe tiếng "cha", Bồi Dục do dự một chút, sau đó vẫn lưỡng lự ừ hử một tiếng.

Cơ thể nhỏ bé bám trên cổ anh bỗng nhiên mềm nhũn, tự nhiên tựa vào vai anh, theo nhịp thở của anh khi đi, hai tay nhỏ bé bám chặt cổ anh, mặt lạnh lạnh, nhẹ nhàng dụi vào cổ anh.

Bồi Dục hơi không thoải mái.

Anh ấy mắc chứng rối loạn phổ tự kỷ, một loại rối loạn chức năng cao, thông thường được gọi là "Hội chứng Asperger." Trí tuệ của anh ấy không bị ảnh hưởng nhưng kém giao tiếp, cũng có một số thói quen kỳ lạ…

Chẳng hạn như giác quan nhạy cảm bất thường, cảm thấy khó chịu khi quần áo cọ xát, người khác chạm vào nhẹ cũng khiến anh cảm thấy rất phiền phức, huống hồ là đứa trẻ bám chặt lấy anh thế này.

Nhưng – đứa trẻ đã ôm anh chặt thế rồi, anh cũng không thể thả nó xuống, trong lòng có chỗ kỳ lạ, muốn... bảo vệ nó thật tốt.

Đây là... ma lực của trẻ con ư?

Tuy nhiên, vừa vào phòng, Bồi Dục vẫn nhanh chóng đặt đứa trẻ xuống, lấy quần áo trong vali ra, đưa nó đi tắm nước nóng.

Đợi nó tắm xong đi ra ngoài, anh đưa tay ra phía sau lấy thứ gì đó, đưa cho Thịnh Thì An: "Cái này, trả lại cho con…"

Thịnh Thì An nhìn thứ trên tay anh và... dấu răng tím đỏ trên cổ tay anh, sửng sốt.

"Hôm qua, con... muốn cái này phải không?" Bồi Dục đưa chiếc ba lô nhỏ đến trước mặt Thịnh Thì An.

Ba lô rất nhỏ, chỉ lớn hơn lòng bàn tay Bồi Dục một chút, bên ngoài in hình con quỷ nhỏ một mắt, hai bên còn có cánh quỷ đen in nổi.

Trông rất hợp với Thịnh Thì An - vừa dễ thương vừa hung dữ.

Hôm qua chính lúc anh lấy nó đi, bị đứa trẻ cắn một phát thật mạnh.

Bồi Dục nghĩ nó không muốn đồ ăn vặt bị lấy đi, nhưng tối hôm qua trước khi đi ngủ, não anh tự động "phát lại" những chuyện trong ngày, anh mới chú ý đến một số chi tiết:

Ánh mắt Thịnh Thì An luôn dừng trên ba lô, kẹo rơi ra nó cũng chẳng nhìn tới.

Trong xe đến địa điểm ghi hình ngày hôm qua, nó cứ nắm lấy cái cánh trên ba lô mà vặn vẹo.

Lần đầu đón nó về từ cơ quan nhận nuôi, chính chiếc ba lô này là thứ nó ôm chặt trong lòng.

Bồi Dục sẽ khó quên những hình ảnh mà anh đã từng thấy, chỉ là anh cần thời gian để kết nối và gợi nhớ chúng.

Một khi đã kết nối - mặc dù chậm rất nhiều nhịp so với bình thường, anh vẫn nhận ra: Thứ Thịnh Thì An quan tâm không phải đồ ăn vặt, mà chỉ là chiếc ba lô.

Có lẽ đây là vật khiến nó cảm thấy an tâm, giống như - anh sờ lấy móc khóa trong túi quần, ngón tay vuốt ve khuôn mặt Buzz Lightyear sẽ khiến vẻ mặt dịu đi trong giây lát.

Còn 48 tiếng nữa thôi, anh sẽ được về nhà.

Tuy nhiên, 48 tiếng này anh phải đảm bảo Thịnh Thì An không có vấn đề gì, cố gắng chung sống... hòa bình với nó.

"Xin lỗi." Anh tập trung tinh thần, nghiêm túc xin lỗi đứa trẻ. "Sau này sẽ không... đυ.ng độ vào đồ của con nữa."

Anh lại đưa ba lô về phía trước, lần này, Thịnh Thì An cuối cùng cũng nhận lấy, ôm vào lòng, bàn tay nhỏ dần siết chặt.

Bồi Dục đoán không sai, hôm qua nó cắn anh chính vì con quỷ nhỏ...

Con quỷ nhỏ là... bạn tốt của nó, một trong số ít kỷ niệm còn sót lại mà mẹ nó để lại.

Chỉ là, “sau này”, con quỷ nhỏ cũng bị thiêu rụi hoàn toàn trong ngọn lửa đó, giống như... người đang ở trước mặt nó...

Khi hơi thở trở nên khó khăn, đứa trẻ cố xua đi hình ảnh đáng sợ trong đầu, mắt nhìn chằm chằm dấu răng trên cổ tay Bồi Dục, đôi môi run run:

Xin lỗi. Nó muốn nói, nhưng cổ họng nghẹn không thốt nên lời.

Mưa nhỏ bên ngoài đã tạnh, có người báo họ tập trung ăn tối.

Được ngăn cách bởi một bức tường, trong sân nhỏ của ủy ban cộng đã dọn sẵn bàn ghế, trên đó là bữa ăn nóng hổi.

Thịnh Thì An đi theo Bồi Dục vào sân, vừa bước vào, bụng đã kêu ùng ục.

Cậu đỏ mặt, vội vàng bịt chặt bụng, thấy Bồi Dục cúi đầu nhìn mình, đành nghiêm mặt lên: "Không phải con đâu."

"Chính là cậu!" Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói trẻ con.

Là Trình Tụng Tụng.

Cậu ta và Trình Hạo cũng vừa tới, đi sau Bồi Dục và Thịnh Thì An.

Mặt Thịnh Thì An càng đỏ hơn: "Không phải tôi!"

"Chính là bùn!" Trình Tụng Tụng không chịu thua kém.

Trong bốn đứa trẻ của chương trình, hai đứa còn lại nhỏ tuổi hơn, chỉ còn Trình Tụng Tụng và Thịnh Thì An tuổi gần nhau nhất, cả hai đều bốn tuổi rưỡi, lại không may Thịnh Thì An lớn hơn vài ngày, cướp mất vị trí anh cả của cậu ta, Trình Tụng Tụng vừa muốn chơi cùng Thịnh Thì An, nhưng đồng thời lại luôn không chịu khuất phục, muốn áp đảo nó.

Bắt được Thịnh Thì An nói dối, cậu ta đâu dễ buông tha.

"Chú, chú nói xem có phải là cậu ấy không?" Đứa trẻ ranh mãnh nhìn sang hỏi Bồi Dục.

Bồi Dục không ngờ chiến tranh lan tới mình, anh không giỏi nói dối nên vô thức gật đầu.

"Thấy chưa, cha cậu cũng nói là bùn!" Trình Tụng Tụng khoái chí muốn chết, đứng bên cạnh Bồi Dục, bàn tay nhỏ xíu co lại đặt lên hông, mái tóc xoăn theo gió phất phơ.

Không nên tức giận với cậu ta.

Cậu ta bây giờ mới bốn tuổi thôi, chỉ là đứa trẻ con, còn mình... tám tuổi rồi cơ mà.

Thịnh Thì An cố gắng thuyết phục bản thân.

Nhưng, nhưng - nhưng sao cha lại giúp cậu ta nói chuyện! Vừa rồi trên đường còn nhìn cậu ta mà cười!

Bây giờ cậu ta còn đứng cạnh cha mình!

Chân trái cậu ta ra trước, chân trái cha cũng ra trước!

Cậu ta đội mũ bóng chày, cha cũng đội mũ bóng chày!

Cậu ta có mái tóc xoăn nhỏ rẽ ngôi giữa , cha, cha cũng có mái tóc xoăn lớn rẽ ngôi giữa!

Không được!

Thịnh Thì An nóng máu, duỗi tay kéo Trình Tụng Tụng: "Nê Tấu Khải*!"

***Nê Tấu Khải là ngôn ngữ mạng nghĩa là “Tránh ra”

***Tác giả có lời muốn nói:

Rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!