Chương 14

Gần trưa, trên mạng không biết từ lúc nào đã lan truyền mấy đoạn video clip ngắn của chương trình Cha Hiền Con Hiếu - tất cả liên quan đến Bồi Dục.

Khi Lô Văn Bân nhìn thấy Bồi Dục trong video từ điện thoại di động do đồng nghiệp đưa cho, suýt tưởng mình bị ảo giác do thức đêm làm việc quá sức.

Chết tiệt, mình vừa bỏ mặc thằng nhóc này vài ngày thôi mà nó làm cái gì vậy!

Anh hốt hoảng lôi điện thoại ra, định gọi cho Bồi Dục, kết quả chỉ thấy một tin nhắn của người yêu cũ trên màn hình.

Lần đầu tiên sau khi chia tay.

Phụ nữ, chỉ tạo thêm rắc rối.

Anh nghĩ vậy, vô thức hít sâu một hơi, rồi mới nhấn vào xem nội dung.

Đọc xong, anh ta trước tiên thất vọng, sau đó từ từ mở to mắt.

Phải rồi, Cha Hiền Con Hiếu, không phải chính là chương trình của Hàn Duyệt sao?

Đầu óc anh ta thanh tỉnh một lát, rồi lại càng thêm rối bời: Đây là chương trình trẻ con mà, A Dục còn trẻ, lấy đâu ra con cái?!

Một người sợ xã hội trăm phần trăm, ba ngày chẳng nói được mười câu với ai, tham gia chương trình tạp kỹ kiểu gì chứ?!

Anh ta đau đầu phát tin nhắn hỏi Hàn Duyệt, nhưng đối phương đã lâu không trả lời.

Anh bình tĩnh lại, tìm đường liên kết phát sóng trực tiếp của Cha Hiền Con Hiếu, nhấp vào nó, tê liệt một lúc, không tin vào mắt mình, tự nhéo mình cho đến khi đùi đau điếng, mới há hốc mồm chạy thẳng tới bệnh viện Nhân Dân.

"Tri Viễn!" Anh xông vào phòng bệnh khoa ngoại thần kinh của Bồi Tri Viễn, "Nhanh xem! A Dục!"

"Ngọc cái gì... " Bồi Tri Viễn đang say sưa chơi game, lơ đãng lẩm bẩm một tiếng.

"A Dục của anh!" Lô Văn Bân hơi gấp. "Dừng lại đi, chết hết rồi!"

Thằng khốn này bị tai nạn ô tô, não bị hỏng, quên sạch mọi thứ, ngay cả đứa em trái quý báu của mình cũng quên hết!

"Đừng đυ.ng vào tôi!" Bồi Tri Viễn quả thật chơi dở, sau tai nạn, ngón tay không linh hoạt nên thao tác luôn chậm hơn mọi người, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến chứng nghiện game của anh ta.

Bồi Tri Viễn né trách Lô Văn Bân, nằm trên giường xoay người đi hướng khác, quay lưng về phía anh ta tiếp tục chơi.

"Anh..." Lô Văn Bân vừa sốt ruột vừa tức giận, nhìn cái đầu băng bó của Bồi Tri Viễn, muốn xé ra xem trong đấy đã nối nhầm sợi dây nào.

Nhưng sốt ruột cũng vô ích, chỉ tổ tích thêm bệnh cho mình - Lô Văn Bân hít sâu vài lần, chờ anh ta chết thêm một ván nữa, mới nhân cơ hội chỉ thẳng màn hình trước mặt anh ta, "Anh xem đi, là A Dục!"

Sợ anh ta không coi trọng, Lô Văn Bân còn nhấn mạnh: "A Dục đã kết hôn, làm cha rồi, anh làm bác rồi đấy!"

"Vớ vẩn!" Bồi Tri Viễn buột miệng thốt ra.

Lô Văn Bân sững sờ, bỗng nhiên hớn hở: "Tri Viễn? Anh nhớ à?!"

"Nhớ cái gì?" Bồi Tri Viễn cau mày.

Anh không nhớ gì cả, chỉ biết thằng nhóc đó không thể nào kết hôn.

Kết cái rắm! Thấy phim Titanic chiếu tới cảnh nam nữ chính là nhảy cóc, thằng nhóc đó chỉ quan tâm con tàu chìm lúc nào - chờ đã... anh nhớ cái này...

Lô Văn Bân lo lắng nhìn anh, thấy vẻ mặt anh đau đớn, lông mày càng lúc càng nhíu sâu, Lô Văn Bân thở dài: "Thôi kệ, không nhớ thì đừng cố nhớ."

Đúng vậy, Bồi Tri Viễn không thể nhớ thêm được nữa.

Tuy nhiên, ít nhất anh ta tạm thời quên đi trò chơi, dán mắt vào màn hình xem chương trình phát sóng trực tiếp.

Góc nhỏ trong cùng của màn hình là em trai anh ta - dù mất trí nhớ, anh ta vẫn nhận ra được – tiểu tử thối ngày nào cũng đến phòng bệnh của anh ta rong chơi, cũng không thích nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ bực tức, y như thể anh ta mắc nợ nó.

Hôm trước anh ta vừa nói thằng nhóc này đừng đến làm phiền mình, không ngờ nó thực sự không đến nữa, lại chạy đi làm ruộng cho người khác….

Bồi Tri Viễn nhướn mày, tự nhiên cảm thấy tức giận: Nó là loại vật liệu gì vậy!

"Gọi điện cho nó quay lại!" Anh ta ra lệnh như một ông chủ.

Lô Văn Bân không buồn để ý tới anh ta.

"Điện thoại A Dục không có ai nghe. Hơn nữa, phải ký hợp đồng mới được lên chương trình, không thể làm theo ý mình được."

Mất trí nhớ đến nỗi không còn chút hiểu biết lẽ thường này?

Lẽ thường, Bồi Tri Viễn vẫn còn, chỉ là suy nghĩ thì cần não, phải nhớ lại.

Bây giờ não anh ta rất mỏng manh.

Đặt điện thoại xuống, anh ta vén chăn định xuống giường: "Cậu lái xe không? Đưa tôi đi tìm thằng nhóc đó."

Anh không nhớ gì cả, cũng chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ có trực giác mãnh liệt khắc sâu trong xương tủy, phải đem tiểu tử thối về, ngay lập tức.

"Anh mau khỏe lại đi!" Lô Văn Bân đẩy Bồi Tri Viễn nằm lại xuống giường. "Người ta ở tận Vân Tỉnh kìa!"

"Huống hồ với tình trạng của anh bây giờ, nhảy nhót lung tung làm gì, vẫn muốn vào ICU (Intensive Care Unit - khoa hồi sức cấp cứu) phải không?"

Lô Văn Bân nói xong, lại mở điện thoại ra giữ cho anh ta xem: "Anh coi trước đi, tôi sẽ liên lạc lại với Hàn Duyệt."

Hàn Duyệt đang bận.

Cô không chỉ phụ trách nhóm của Bồi Dục, mà còn là trưởng nhóm bốn đội quay phim, các bé sắp đào rau xong, cô phải phối hợp với nhân viên đi chợ khảo sát địa điểm.

Đã đến lúc các bé đi bán rau.

"Tất cả củ cải này tôi mua hết!"

Nghe Trình Hạo bảo họ sắp đi bán rau, Trình Tụng Tụng chỉ vào giỏ “củ cải” xanh mướt rồi kiêu ngạo tuyên bố…

Trước khi đi, cha cậu ta bảo có người vu khống ở nhà cậu bị bỏ bê, bạo hành, hai cha con bọn họ đến đây là để phủ nhận điều đó. Vì vậy, cha bảo cậu cứ thoải mái diễn, phải thể hiện chút "vương bát chi khí*" mới được.

*Vương bát chi khí: không phải nghĩa để xỏ xiên như "vương bát đản" mà là cách đọc chệch ra từ "vương bá chi khí". Tức là để chỉ 1 người có khí thế lãnh tụ trời sinh, khiến người khác không biết khi nào cảm thấy dễ tin tưởng những gì người đó nói và lãnh đạo, dễ thu được thuộc hạ.

Cậu ta cho rằng bản thân hiện giờ rất "vương bát".

Huống hồ, cậu kéo "củ cải" không giúp được gì, bây giờ thực sự muốn thể hiện.

Tiếc là Trình Hạo ngay lập tức phủ nhận cậu: "Củ cải này chỉ có thể bán cho người khác."

Hai chữ "củ cải" anh ta cố ý nhấn giọng, khiến Thịnh Thì An không khỏi liếc nhìn qua, Trình Hạo mỉm cười nháy mắt với nó.

Thịnh Thì An lại nhìn Trình Tụng Tụng: Ngu ngốc.

Làm trẻ con như thế đấy, nếu không tỉnh táo, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người lớn lừa dối.