Chương 2: 10 năm trước (hơi H)

Lục Lễ Tri bị một bạt tai cũng không giận, chẳng qua là ngay lúc Đường Thư còn muốn cho anh thêm một bạt tai, anh đã bắt lấy cổ tay Đường Thư đè cô dưới thân. Miệng dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của Đường Thư xích lại gần muốn hôn lên môi cô, lại bị Đường Thư nghiêng đầu tránh đi chỉ hôn lên khóe môi cô.

Lục Lễ Tri liếʍ môi một cái như là ma quỷ ở bên tai Đường Thư nói: "Em không phải đã sớm biết rồi sao?"

Đúng vậy, bởi vì Đường Thư đã phát dục từ sớm thông minh nên mẹ cô không vừa lòng. Cô làm sao có thể không rõ thân thể mình thay đổi? Suy cho cùng bất quá là cô ngầm thừa nhận tất cả những thứ này, miễn là hành động Lục Lễ Tri không bị cô bắt tại trận giống như bây giờ là được.

Cụ thể mà nói, cô cũng quên mất bắt đầu từ lúc nào chú ý đến dáng người của Lục Lễ Tri bên dưới lớp quần áo.

"Anh bẩn." Đường Thư xoay đầu lại con ngươi nhìn chằm chằm Lục Lễ Tri, ông nói gà, bà nói vịt.

Lục Lễ Tri nheo mắt lại, "Trừ em ra anh không có chạm qua ai cả."

Được một lúc lâu, Đường Thư giống như là suy nghĩ thông suốt việc gì đó, tức giận cười ra tiếng: "Đường Nguyệt Hân bán em với giá bao nhiêu?"

Lục Lễ Tri hiển nhiên không ngoài ý muốn thành thật mở miệng: "Năm mươi triệu."

"Vậy em cũng rất đáng giá." Đường Thư cười đuôi mắt cong cong: "Tại sao là em?"

"Mười năm trước, công viên Đông hồ."

Đường Thư nhớ lại 10 năm trước.

Đường Nguyệt Hân vẫn chưa từng thay đổi, não yêu đương tham tiền không có nhà, thường xuyên chạy ra bên ngoài mấy ngày Cho nên trong nhà còn có đứa bé. Cho nên Đường Thư tuổi còn nhỏ đã không thể không tự mình làm cơm, giặt quần áo, tan học lại còn xách theo bao vải đi từng công viên nhặt ve chai bán lấy tiền, để tránh Đường Nguyệt Hân quên mất để lại tiền bản thân không có tiền ăn cơm mà chết đói.

Khi đó gia đình Lục Lễ Tri gặp biến cố, trước có lang sói sau có hổ, thời điểm đó anh vừa chỉ mới là cậu thiếu niên vừa mới thành niên có phần không vượt qua nổi. Khi đó Lục Lễ Tri ngồi trên ghế dài ở công viên Đông Hồ suy nghĩ bằng không thì cứ dứt khoát nhảy sông, anh gặp được Tiểu Đường Thư.

Khi đó cụ thể xảy ra chuyện gì Đường Thư cũng nhớ không được, chỉ nhớ rõ Lục Lễ Tri nói với Tiểu Đường Thư: "Anh trai trở về đoạt lại tài sản, sau đó quay lại đem em về sống cùng anh."

"Lục Lễ Tri, anh thật biếи ŧɦái." Đường Thư mắng, "Không làm anh trai đổi làm ba ba đúng không?"

Lục Lễ Tri tiếp nhận toàn bộ lời chửi mắng của Đường Thư: "Anh quả thật là biếи ŧɦái."

Đường Thư nhắm mắt lại hỏi tới cùng: "Từ khi nào thay đổi?"

"Nửa năm trước." Nửa năm trước Lục Lễ Tri quay về hơi muộn, đúng lúc va vào Đường Thư quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra.

Khăn tắm miễn cưỡng che khuất bờ mông cô, lúc Đường Thư đi lên cầu thang, qυầи ɭóŧ của cô mặc bên trong như ẩn như hiện lộ ra ngoài, Lục Lễ Tri thấy được hỏa khí dưới bụng dựng thẳng. Cũng từ khi đó bắt đầu, Lục Lễ Tri đối với Đường Thư sinh ra du͙© vọиɠ.

"Đã hiểu, lau sạch cho em, em muốn đi ngủ." Đường Thư nhúc nhích cổ tay đang bị nắm chặt.

"Được."

Lục Lễ Tri buông tay ra, từ trên người Đường Thư đi xuống. Đến cuối giường nhặt mắt kính của mình đeo lên, tiếp đó cầm lấy khăn lông ướt đã sớm chuẩn bị xong ở bên cạnh cẩn thận lau cho cô, tiểu huyệt bởi vì bị anh liếʍ mà ướt đến rối tinh rối mù.

Tiểu huyệt Phấn nộn bị khăn lông kí©h thí©ɧ khẽ run, lại chảy ra lại ra bên ngoài chút dâʍ ŧᏂủy̠.

Lục Lễ Tri ý đồ xấu giả vờ lơ đãng đυ.ng chạm, dùng ngón tay miết một chút âm đế, khiến cho dâʍ ŧᏂủy̠ lại chảy ra thêm. " Tiểu huyệt cứ chảy nước, lau không khô được."

Đường Thư nhấc chân đá nhẹ vào ngực Lục Lễ Tri, ra lệnh: "Vậy anh liếʍ sạch sẽ."

Lục Lễ Tri nghe được lời cô, không kịp chờ đợi vứt khăn lông há miệng ngậm lấy tiểu huyệt đang chảy nước.