Chương 1: Ba dượng (hơi H)

Một ngày trước sinh nhật 16 tuổi của Đường Thư, mẹ cô nói bà ấy có một món quà lớn bất ngờ cho cô. Tiếp theo Đường Nguyệt Hân mang theo một người đàn ông kém bà 6 tuổi đến trước mặt Đường Thư nói với cô bà ấy đã tìm được ba dượng cho cô, để cô giống như các bạn đều có ba, cũng có được tình thương của ba.

Đường Thư hết sức cảm động mẹ cô dụng tâm chuẩn bị món quà này, sau đó cô nhìn bà bằng nửa con mắt. Trong lòng thầm nghĩ: người đàn ông này nhìn qua là người nhã nhặn, dám chắc không giữ nổi Đường Nguyệt Hân, hai người trước sau gì cũng sẽ kết thúc.

Đường Thư đi theo Đường Nguyệt Hân chuyển tới nhà người đàn ông đó là một căn biệt thự lớn, Đường Thư càng nghĩ càng không hiểu, người đàn ông này vẫn chưa tới 30 có điều kiện tìm ai mà không được, sao lại nhìn trúng Đường Nguyệt Hân vậy?

Bất quá hai người cũng không làm giấy hôn thú, nói là chờ Đường Thư thật sự đồng ý mới kết hôn. Sau đó mẹ cô chuyển đến biệt thự không tới hai ngày liền giống như trước đây thường xuyên không thấy bóng dáng. Để lại hai người Đường Thư và người đàn ông ở nhà, thường xuyên rơi vào cảnh bốn mắt nhìn nhau, im lặng không nói.

Một năm sau, Đường Nguyệt Hân dứt khoát trực tiếp biến mất không còn tăm hơi, nhưng bà ấy vẫn còn chút tình thương của người mẹ, lặng lẽ nhắn tin cho Đường Thư, nói bản thân đã gặp được tình yêu đích thực quyết tâm cùng chân ái đi tìm cuộc sống mới. Còn Lục Lễ Tri cũng chính là người ba dượng ban đầu tìm về cho Đường Thư, điều kiện vật chất rất tốt nhất định có thể thay Đường Nguyệt Hân chăm sóc tốt cho cô.

Đường Thư đối với người mẹ này vô cùng bất mãn không nói, nhưng trùng hợp là hai ngày tới là thi cuối kỳ Đường Thư đành phải im lặng đến lúc thi xong tìm Lục Lễ Tri nói chuyện.

Nếu như Lục Lễ Tri đồng ý chăm sóc cô nửa năm sau khi lên đại học cô sẽ cố gắng làm thêm đem tiền trả lại cho anh; nếu như không đồng ý vậy cô chỉ có thể thu dọn đồ quay về căn phòng nhỏ trước đây, nhanh chóng đi tìm việc làm thêm trong kỳ nghỉ đông.

Lúc Lục Lễ Tri nghe Đường Thư nói Đường Nguyệt Hân cùng chân ái chạy, không khỏi có chút sửng sốt nhưng anh lập tức tháo mắt kính xuống, nói: "Bất kể nói thế nào, ba hiện tại là ba của con, con cứ ở lại chỗ này."

Đường Thư nghe nói như thế cảm thấy có chút buồn cười, cũng đáp ứng nói: "Cảm ơn ba ba."

Lục Lễ Tri cởi bỏ áo khoác tây trang đem tay áo sơ mi kéo lên: "Đã ăn cơm chưa?" Đường Thư lắc đầu một cái.

Lục Lễ Tri đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ngẩng đầu hỏi:" Ăn mì được không?"

Đường Thư chỉ đáp: "Được."

Cả căn biệt thự không có âm thanh nào khác ngoài tiếng động Lục Lễ Tri ở phòng bếp nấu ăn.

Đường Thư ngồi trên ghế sô pha ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Lễ Tri bận rộn trong phòng bếp, từ khuôn mặt cho đến dáng người mà nói Lục Lễ Tri có thể gọi là cực phẩm, không nói tới Lục Lễ Tri có công ty của riêng mình, có năng lực kiếm tiền cũng không tệ. Cho nên vì sao...người đàn ông như vậy vì sao lại nhìn trúng Đường Nguyệt Hân? Quanh đi quẩn lại, Đường Thư lại suy tư tới vấn đề này.

Đường Thư ăn xong bát mì mùi vị không tệ, dự định biểu hiện tốt một chút, tự mình cầm chén đũa đi vào trong rửa. Dù sao Đường Nguyệt Hân chạy, sợi dây liên kết duy nhất cô và người đàn ông này đã không cồn, không thể hưởng thụ mọi thứ như chuyện đương nhiên. Nhưng vừa bóp nước rửa chén ra Lục Lễ Tri đã đi đến phía sau cô, cầm lấy cái chén trong tay cô: "Con đi nghỉ ngơi đi, để ba làm là được."

Đường Thư hiển nhiên vui vẻ, cô vui vẻ nói: "Cảm ơn ba ba." Rời đi cũng không quay đầu lại vào phòng ngủ.

Nửa đêm Đường Thư đang thoải mái ngủ, cảm thấy giữa hai chân ngứa ngáy. Cô từ trong mộng từ từ tỉnh lại hơi ngẩng đầu đã nhìn thấy đầu người đàn ông chôn giữa hai chân cô không ngừng hút tiểu huyệt. Người đàn ông thấy cô tỉnh cũng không dừng động tác lại, ngược lại càng dùng sức mυ"ŧ. Chỉ một lát sau, cả người Đường Thư run lên phun ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠.

Đường Thư nắm tóc người đàn ông đem đầu anh nhấc lên, quăng cho anh một bạt tai, không biết là tức giận hay sảng khoái cả người phát run: "Lục Lễ Tri, như thế này là đối xử với tôi như ba hả?"