Chương 10: Thư tình

"Tớ! Văn Tư Duyệt! Không thích Lục Cửu Nghiêu!"

"Nghiệp chướng mà, cậu phải nói với tớ sớm chứ... cậu cái đồ ngốc này! Tớ còn sợ CP mà tớ ship sẽ BE đây này!"

"CP mà cậu ship?"

"Đúng đó, tới đang ship cậu và Lục Cửu Nghiêu mà!"

"Xem ra cậu, cái cô bé này hôm qua thật sự không nghe lọt tai lời tớ mà, một mình suy nghĩ lung tung. Thật không biết cái đầu nhỏ của cậu đang chứa cái gì, tớ làm sao có thể thích Lục Cửu Nghiêu chứ?"

Lâm Hiếu Dương ê a một tiếng.

Bởi vì đời trước cậu thích Lục Cửu Nghiêu đấy.

"Nhưng mà, hôm qua tớ hỏi cậu, cậu sẽ thích người như Lục Cửu Nghiêu chứ, cậu nói đương nhiên..."

Văn Tư Duyệt: "......"

"Tớ phục cậu rồi, Lâm Hiếu Dương, tớ giận rồi!"

Văn Tư Duyệt có chút tức giận, cô nhéo eo Lâm Hiếu Dương lặp lại lần nữa trọng tâm lời hôm qua cô nói, khiến Lâm Hiếu Dương từ trong ra ngoài đều ngượng ngùng, liên tục xin tha thứ.

Cô thật sự không nghĩ đến, hóa ra ngày cô trọng sinh, con đường mà Văn Tư Duyệt thích Lục Cửu Nghiêu đã bị cô trong lúc mơ hồ chặn mất.

Văn Tư Duyệt thở dài.

"Hiểu Dương, cậu là Lục Cửu Nghiêu rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Lâm Hiếu Dương lại ê a một hồi.

"Thành thật sẽ được tha, kháng cự sẽ nghiêm trị!" Văn Tư Duyệt ám chỉ nếu cô không nói rõ ràng hôm nay sẽ không có đường lui.

"Được rồi..." Lâm Hiếu Dương đến gần tai thiếu nữ, cô nhỏ giọng nói: “Chính là... tớ tình cờ phát hiện, Lục Cửu Nghiêu hình như biết tớ..."

"Không phải đều nói cậu ấy là người thừa kế hào môn sao? Tớ trước mắt biết được tập đoàn Thiên Thìn lúc trước tài trợ tớ, còn có bữa ăn may mắn mà chúng ta ăn ở Minh Kí đều là do cậu ấy."

"Chuyện hội diễn văn nghệ lần trước, tớ đến phòng nhạc gặp được Lục Cửu Nghiêu đang luyện đàn, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi cậu ấy có thể đừng tham gia hội diễn văn nghệ không."

Cô ngượng ngùng nhẹ giọng nói.

Ngay cả khi Văn Tư Duyệt là người bạn thân nhất đầu tiên của cô trên thế giới này, cũng không thể nói chuyện trọng sinh trước mặt cô.

Văn Tư Duyệt thẳng tanh nói hóa ra là vậy.

Giả vờ làm vẻ mặt phức tạp: "Được nha, thì ra là do bàn tay nhỏ của cô bé này ở sau lưng giở trò, bọn tới mới không được nhìn thấy thần tiên chơi đàn."

"Vậy nên... cũng có thể nói..."

"Trước khi nhập học cậu căn bản chưa gặp qua Lục Cửu Nghiêu? Ngày đó ở trong hẻm là lần đầu tiên cậu và Lục Cửu Nghiêu gặp nhau?" Văn Tư Duyệt vừa nhai snack tôm vừa nói.

Lâm Hiếu Dương ngoan ngoãn gật đầu.

"Không phải chứ..." Văn Tư Duyệt lẩm bẩm: "Dựa vào kinh nghiệm đắm mình trong tiểu thuyết mạng bao nhiêu năm của tớ, Hiểu Dương, cậu và Lục Cửu Nghiêu trong quá khứ nhất định có qua lại, chỉ là cậu đã quên còn cậu ta vẫn nhớ!"

"Chẳng qua cũng không phải vấn đề gì lớn, hết tiết thể dục này là tan học rồi, Hiểu Dương cậu cứ yên tâm đi tìm Lục học thần, hai người các cậu nói chuyện rõ ràng với nhau, tớ đi trước không làm phiền các cậu nhé!"

Văn Tư Duyệt trêu chọc xong không lâu, giáo viên thể dục cũng gọi tập trung, rồi cho tan học.

Cô ấy trở về lớp học nhanh nhẹ thu gọn đồ đạc, sau đó quay sang bạn thân nháy mắt ra hiệu: "Lâm Hiếu Dương, xông lên!" Sau đó liền chạy mất. Nhìn theo bóng lưng thiếu nữ, nụ cười Lâm Hiếu Dương dần biến mất. Mặc dù chuyện Văn Tư Duyệt trước mắt không thích Lục Cửu Nghiêu khiến cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô cũng không thể quá buông lỏng cảnh giác.

Bởi vì tiền đề của việc Văn Tư Duyệt không thích Lục Cửu Nghiêu hoàn toàn là do cô. Ai mà biết được hiện tại trong mắt Văn Tư Duyệt cô và Lục Cửu Nghiêu là một đôi cơ chứ! Vậy nên cứ như bình luận ở trên mạng kia, cô đã đi được bước đầu tiên, bước thứ hai là khiến Lục Cửu Nghiêu trở thành người đàn ông của mình sao?

Lâm Hiếu Dương trầm ngâm. Lúc hồi thần cô đã bất giác đi đến của phòng học của Lục Cửu Nghiêu, ngước mắt nhìn vào bên trong. Ngoài Lục Cửu Nghiêu ra trong phòng hoàn toàn không có người khác. Mặc dù Văn Tư Duyệt đã giúp cô nghe ngóng hôm nay đến lượt Lục Cửu Nghiêu trực nhật. Chẳng qua dù cho các bạn học khác đã đi hết, nhưng dọn dẹp vệ sinh không phải hai người sao? Còn một người nữa đâu? Lâm Hiếu Dương đảo mắt một vòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của người nào khác. Trái lại lúc này lại nhìn thấy Lục Cửu Nghiêu cầm trên tay một bức thư màu hồng, trên đó có hoa văn trái tim giản dị, anh hơi nhíu mày, đi đến chỗ thùng rác định vứt vào. "Lục Cửu Nghiêu!" Cô hoảng loạn gọi tên anh, bởi vì hành động của thiếu niên khiến cô liên tưởng đến chuyện của Văn Tư Duyệt ở đời trước. Đương sự bị gọi tên kia khựng người, đến động tác trên tay cũng bị chặn lại, cứ như một cổ máy bị hỏng. Anh quay đầu, đôi mắt xám lóe lên một tia ngạc nhiên. Sau đó anh chỉ nhìn thấy người mà bản thân tâm tâm niệm niệm, cô gái nhỏ trốn anh mấy ngày nay đang từng bước từng bước đến gần anh. Cô chỉ vào bức thư tình trên tay anh, đôi môi nhỏ khẽ hé mở.