Chương 1

Phùng Niệm Chân phát hiện Hứa Chấn Dương nɠɵạı ŧìиɧ là vào một buổi tối bình thường đến không thể bình thường hơn.

Trước bữa tối, Hứa Chấn Dương gọi điện thoại, nói anh ta không thể đẩy xã giao, bảo cô ở nhà đừng chờ. Phùng Niệm Chân đã sớm thành quen với những cuộc gọi thế này, cha chồng cũng đi công tác không ở nhà, một mình cô ngồi trong nhà ăn trống trải, bưng bát lùa mấy thìa cơm, sau đó đứng lên đi rửa mặt rồi lên giường.

Nửa đêm nghe được tiếng sột soạt trong phòng, Phùng Niệm Chân mơ hồ mở mắt bật đèn, Hứa Chấn Dương đưa lưng về phía cô, động tác cởϊ áσ dừng lại, anh ta xoay người đi về phía giường, yêu thương đặt lêи đỉиɦ đầu cô một nụ hôn, “Đánh thức em à?”

Áo sơ mi đã cởi được hai cúc, lộ ra l*иg ngực săn chắc, vẫn là cái dáng vẻ cô yếu chết kia. Phùng Niệm Chân thuận thế dựa sát vào lòng anh ta, đầu cọ cọ vào l*иg ngực anh ta, ngửi mùi hương trên người anh ta. Tốt quá, không có mùi nước hoa, cũng không có son môi của phụ nữ, trên người anh ta rất sạch sẽ.

Nhưng mà, sạch sẽ quá mức mới bất thường.

Một người đàn ông vừa mới kết thúc xã giao, trên người không dính lấy một chút mùi thuốc lá hay hương rượu, chuyện này đã chứng minh điều gì?

Phùng Niệm Chân hận bản thân mình lúc ấy lại có thể tỉnh táo như vậy.

Đã là năm thứ hai cô gả cho anh ta.

Thời học đại học, hai người bọn họ là cặp tình nhân mà mọi người hâm mộ. Cô đi đến đâu cũng có thể khiến đám nam sinh xôn xao vì là đóa hoa kiều diễm khoa ngoại ngữ, còn anh ta được các cô gái ví như tài tử phong thần tuấn lãng. Ở độ tuổi tốt nhất, lại là trai tài gái sắc, hai người có một mối tình vườn trường oanh oanh liệt liệt, khiến những người theo đuổi phải đỏ mắt thổn thức.

Từ vườn trường tiến vào xã hội, giữa bọn họ chưa từng có ngã rẽ. Sau khi đôi bên đều có công việc ổn định, anh ta cầu hôn với cô. Nhà cô ở mãi Tây Nam xa xôi, trong nhà đều phản đối cô gả đi xa như vậy, cố tình cô lại bất chấp, không tiếc cãi nhau với người nhà cũng muốn được làm cô dâu của anh ta.

Đầu năm nay, Hứa Chấn Dương bắt đầu tự mình gây dựng sự nghiệp, thường xuyên vội đến nửa đêm mới về nhà. Phùng Niệm Chân muốn chăm sóc tốt cho chồng và cha chồng mà từ chức ở nhà làm một bà chủ gia đình thực thụ, vì chồng, vì cái nhà này, tài hòa và bản lĩnh đều bị cô vứt vào trong xó. Cũng may tình huống bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, cô hy sinh coi như không có uổng phí.

Nhưng không nghĩ tới, lòng người lại có thể thay đổi nhanh như vậy.

*

Một tháng trước, Hứa Minh Hoài đưa học trò của mình đến Nam bán cầu tham gia thi đấu đánh golf tại Úc. Ở cái tuổi 50, ông là một huyền thoại trên sân golf, là người châu Á duy nhất đạt được bốn giải Grand Slam (giải vô địch quần vợt Úc mở rộng) huy hoàng, cho dù đã giải nghệ và trở thành một huấn luyện viên nhưng phong độ năm đó của ông vẫn không hề suy giảm, học trò trải rộng khắp nơi trên thế giới, là huấn luyện viên kim bài mà người trong giới tranh đoạt.

Lúc về đến nhà bên ngoài trời đổ mưa nhỏ, Hứa Minh Hoài không quá để ý mà phủi nước mưa trên vạt áo, trong miệng ngậm nửa điếu thuốc còn chưa tắt, híp mắt cắm chìa khóa vào lỗ, cửa mở.

Đã muộn thế này, tại sao nhà ăn còn sáng đèn?