Chương 52
CHƯƠNG 52
Tắt đèn, nằm lên giường, mắt của Kim Tại Trung lại mở to. Bây giờ không giống trong kế hoạch, nhưng cậu không muốn đi tính toán nữa, cứ để mọi chuyện tự nhiên, vì cậu cảm thấy hơi mệt rồi.
Vừa nhắm mắt lại, liền nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị mở ra. Kim Tại Trung biết người đi vào là ai, nhưng lại có chút khẩn trương.
Những bước chân nhẹ nhàng khiến người khác không thể phát giác, nhưng Kim Tại Trung vẫn cảm thấy được hơi thở của Trịnh Duẫn Hạo không ngừng đến gần. Cảm thấy Trịnh Duẫn Hạo đừng im bên giường mình, trong lúc Kim Tại Trung không biết hắn định làm gì, thì cơ thể vốn đang nằm nghiêng bị xoay lại, thân thể của Trịnh Duẫn Hạo đè lên, môi đáp lên gò má của cậu, sau đó hôn lên môi cậu.
Có lúc con người sẽ rất mẫn cảm với nguy hiểm đang tiến gần. Cảm thấy động tác không còn ôn nhu như trước của Trịnh Duẫn Hạo, khiến bản năng của Kim Tại Trung cự tuyệt.
“Đừng, đừng, ta bây giờ không muốn làm.”
Tay của Kim Tại Trung dùng lực đẩy Trịnh Duẫn Hạo ra, nhưng đôi tay rất nhanh bị khoá chặt trên đầu. Tay của Trịnh Duẫn Hạo giữ chặt lấy hai tay của Kim Tại Trung, một tay nhanh chóng cởi bỏ đai áo ngủ của Kim Tại Trung. Trịnh Duẫn Hạo như thế khiến Kim Tại Trung hoảng loạn, bản năng của cậu tự lui về sau, muốn thoát ra.
“Ngươi từng nói chỉ cần ta không muốn sẽ không miễn cưỡng ta.”
Kim Tại Trung tuyệt vọng nói những lời từ chối, động tác của Trịnh Duẫn Hạo dừng lại. Sau đó Kim Tại Trung cảm thấy trọng lượng đè trên người bị mất đi, tiếp đó hô hấp của Trịnh Duẫn Hạo cũng dần rời xa. Sau đó Kim Tại Trung nhìn đèn phòng ngủ được bật lên, nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo mở tủ quần áo, thay bộ đồ ngủ ra, nhìn hắn mở cửa phòng đi ra ngoài, chỉ là không thấy biểu tình của Trịnh Duẫn Hạo.
—
“Đã nhớ kĩ lời ta nói ban nãy chưa?”
“Nhớ không sót một chữ. Không được quá ẻo lả, lão bản không thích, cấm kị nhất là hôn môi. Nhưng, Gia Đông ca, ta vẫn hơi sợ.”
“Sợ cái gì! Ngươi có biết. cái này là chuyện bao nhiêu người cầu nguyện mà không được. Người đàn ông đầu tiên của ngươi là lão bản, đó là ngươi có phúc.”
“Giai Đông ca, ta nghe nói người đàn ông đầu tiên của anh cũng là lão bản?”
“Ân, nhưng đã là chuyện của vài năm trước. Còn nữa Gia Nghị ngươi việc này sẽ không khiến ngươi khác với những người khác, trừ việc phục vụ lão bản, không được có bất kì ý tưởng gì khác, vì cho dù có thì cũng không được gì.”
“Vậy sao anh còn nói có phúc?”
“Đó là vì như vậy người sẽ không cần lo lắng lần đầu của ngươi gặp phải một khách nhân thô bạo, khiến ngươi đau chết. Lão bản khuôn mặt số một, thân hình số một, kĩ thuật lại càng là số một. Tuy rằng lần đầu tiên đau hơn, nhưng ngài sẽ khiến ngươi biết làm với nam nhân vẫn sẽ càng thấy khoái hoạt, ngươi sau này bắt đầu tiếp khách sẽ không cần sợ như vậy.”
“Nhưng lão bản không phải đã có….vợ rồi sao? Ngài ấy rất lâu không đến đây, vậy tại sao đột nhiên lại tới?”
“Đây không phải là vấn đề ngươi nên hỏi, muốn ở đây sống tốt một chú thì không nên hỏi nhiều.”
Nam tử vừa nói vừa cột lại đai áo choàng.
“Ân, biết rồi.”
“…..có thể là nghĩ cho thân thể của cậu ấy.”
“Ah? Giai Đông ca, ngươi vừa nói ai suy nghĩ cho ai?’
“Không có gì. Tới giờ rồi, nên đi thôi.”
“Mặc như vậy sao? Nước hoa đâu, không cần sức sao?”
“Lão bản không thích phiền phức, cũng không thích trên người thiếu gia có mùi gì khác ngoài mùi sữa tắm. Mùi hương sau khi tắm xong. Đi đi, đừng quá khẩn trương.”
“Ân.”
“Đại ca người đem đến rồi.”
Nói xong người đó không đợi Trịnh Duẫn Hạo mở miệng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Thường Gia Nghị mặc áo choàng đứng tại chỗ, nhìn tấm lưng uy nghiêm xoay về phía y nhìn ra cửa sổ, không dám cử động. Trịnh Duẫn Hạo không nói gì, cũng không xoay nhìn y, khiến y càng ngày càng lo lắng cùng sợ hãi, cũng không biết bản thân đứng tại chỗ bao lâu, Trong lúc Thương Gia Nghị đang suy nghĩ liệu có nên can đảm một chút gọi lão bản, thì Trịnh Duẫn Hạo xoay người nằm trên giường, nhưng không nhìn y.
“Ta hơi mệt, ngươi tự đến làm đi.”
Ngữ khí ôn nhu khiến cho Thường Gia Nghị thở phào nhẹ nhỏm, đi đến bên chiếc giường lớn.
“Vâng.”
Leo lên giường ngồi bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo, đưa tay lên rồi hướng đến eo của hắn, cởi thắt lưng ra…
Quả nhiên là lần đầu đau nhưng cũng rất thoải mái. Nếu như người nam nhân anh tuấn ôn nhu này thuộc về y, không, và nếu như y thuộc về người nam nhân này, thì thật tốt. Nhưng y hiểu rõ, người nam nhân đang không ngừng ra vào trong cơ thể y, y đã may mắn lắm rồi.
Thường Gia Nghị hít thở mạnh, đôi mắt ướŧ áŧ đầy du͙© vọиɠ nhìn người nam nhân bên dưới.
Nụ hôn của hắn có mùi vị như thế nào? Thật muốn biết.
Trong lúc đang nghĩ, người bên dưới đột nhiên nghiêng người, trong lòng của Thường Gia Nghị đột nhiên căng thẳng, nhưng đôi môi đó đột nhiên hạ xuống cổ y. Thất vọng một chút, môi lại nở nụ cười.
Đêm đầu tiên của y đẹp như vậy, là đủ rồi.
Hai người nam nhân thở dốc và rêи ɾỉ, khiến cho căn phòng tràn đầy mùi vị của sắc tình và nɧu͙© ɖu͙© im ắng hơn. Nhưng đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên phá tan sự nhiên tĩnh này. Trịnh Duẫn Hạo không dừng động tác dưới thân, cầm lấy điện thoại nghe.
“Chuyện gì?”
Ngữ khí không vui vì bị làm phiền. Còn bên đó dường như biết được bên đây đang xảy ra chuyện gì, không lên tiếng.
“Nói!”
Sự im lặng như thế khiến Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy khó chịu hơn, trong ngữ khí không đậy sự giận dữ của hắn. Nhưng bên đó im lặng chưa tới hai giây, đã cúp máy. Còn cuộc điện thoại im lặng này dường như khiến Trịnh Duẫn Hạo nhận thức được điện thoại do ai gọi tới.
Đưa điện thoại ra xa tai, tay Kim Tại Trung đặt điện thoại xuống đất. Còn cánh tay đang cầm búp bê gỗ vốn đặt trên đầu gối cũng dần trượt xuống đất, búp bê gỗ lăn ra từ bàn tay được thả lòng. Kim Tại Trung xoay người, nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ, khoé miệng lộ ra một nụ cười, có điều nội dung của nụ cười đó chỉ có bản thân cậu mới biết. Còn ánh trăng nhạt nhoà rọi lên con ngươi trong đôi mắt cậu, hai viên thuỷ tinh đẹp đẽ.
Đêm nay cửa sổ vẫn mở to như đêm đó, Kim Tại Trung cũng như đêm hôm đó ngồi trước cửa sổ cả đêm. Chỉ là đêm nay không còn người ôm cậu từ sau lưng, cho cậu một khuôn ngực vững chãi để dựa dẫm, sau khi trời sáng, vẫn không đi ngủ …
.
“Đây là lời ngươi muốn nói với ta sao?!”
Âm thanh phẫn nộ của Trịnh Duẫn Hạo ở dưới đại sảnh lầu một. Vò nát tờ giấy trong tay rồi ném đi, ném vào người đứng trước mặt. còn người đang đứng trước mặt cúi đầu hứng chịu nộ khí của hắn, chính là Tân Tử Phong.
Mỗi khi tức giận, Trịnh Duẫn Hạo thường im lặng lí trí, còn âm thanh thì lạnh lùng, kỉ hồ không có ai có thể khiến hắn nổi giận lôi đình như vậy. Còn lần này khiến hắn tức giận không phải là Tân Tử Phong, mà là Kim Tại Trung. Kim Tại Trung biến mất rồi, không phải ai bắt cóc cậu, mà là bản thân cậu bỏ đi.
Chính là trưa nay, Kim Tại Trung nói muốn ra ngoài ăn, sau đó Tân Tử Phong được điều đến đi theo cậu. Kim Tại Trung chọn một căn phòng, gọi thức ăn xong muốn ngồi một mình, nên để Tân Tử Phong đợi bên ngoài. Tân Tử Phong ở bên ngoài cửa đợi hơn một tiếng, Kim Tại Trung vẫn chưa ra. Phát giác tâm tình của Kim Tại Trung dường như không tốt lắm, có chút lo lắng lúc Tân Tử Phong đang định gõ cửa, thì một cô phục vụ đi đến đưa một tờ giấy cho anh, nói là người khách bên trong dặn đưa cho anh. Tân Tử Phong lập tức mở ra, trên đó chỉ ghi một câu đơn giản nhưng khiến người ta kinh ngạc: [Là ta tự bỏ đi, ngươi không có làm hỏng nhiệm vụ] Bút tích là của Kim Tại Trung. Đợi anh đẩy cửa đi vào người đã không còn, thức ăn trên bàn hầu như không dụng tới, đã lạnh lẽo. Trước đó Trịnh Duẫn Hạo quăng đi, chính là tờ giấy Kim Tại Trung để lại do Tân Tử Phong đem về.
“Một người lớn như vậy mà cũng biến mất được!”
“Trong phòng có một cái cửa sổ có thể ra vào, ta nghĩ Kim thiếu gia có lẽ…”
“Đừng có tìm cớ với ta! Nếu như cậu ta có thể ra ngoài, ngươi không nghĩ có thể có người từ bên ngoài đi vào?! Nếu như có người đi vào, ngươi muốn ở bên ngoài đợi bao lâu?”
Không ai nói gì nữa. Tân Tử Phong cúi thấp đầu, cũng không biết là biểu tình gì. Đào Chí Cương đứng một bên nhìn Tân Tử Phong, vừa định đứng ra ngoài lại bị Đặng Dũng kéo lại, còn nhìn anh một cái. Theo ánh mắt của anh nhìn qua, thấy Dương Húc Huy đang đứng bên cạnh Tân Tử Phong.