Chương 6: Có Công Việc Này, Cậu Có Làm Không, Tôi Nhất Định Làm.(3)

Ban đêm.

Lâm Phàm núp ở một nơi hẻo lánh, nhóm lửa lên, một miếng thịt được đặt trên lửa, bốc dầu xèo xèo.

“Mẹ nó, ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có.”

Hắn thật sự khóc không ra nước mắt, lúc trước còn cảm thấy người ta sống không bằng chó, nhưng ít ra trên đỉnh đầu người ta còn có đồ che chắn.

Còn hắn thì trực tiếp lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn.

Phương châm chân chính đó là bảo vệ môi trường.

Thịt ngon.

Mùi vị cũng không tệ lắm, cầm ở trong tay, khá nóng, chuyền từ tay phải sang tay trái, cắn mạnh một cái, a... Mùi vị thật là tuyệt.

Cứ như vậy, trực tiếp gặm thịt ăn.

Từ từ rồi tính.

Không ngờ, một miếng thịt vậy mà có thể lấp đầy bụng, năng lượng từ cái này cũng không ít.

Hắn lập tức phát hiện cả người ấm lên.

Nghĩ đến vài lời mà người ở cửa hàng hối đoái kia thuận miệng nói, vội vàng xem lại bảng.

- Đẳng cấp: Cấp 0 (1/10)

- Thể chất: 1,0 ↑ 1,01

- Nhanh nhẹn: 1,0 ↑ 1,1

- Tinh thần: 0,8 ↑ 0,9.

Dụi dụi hai mắt.



Thể chất vậy mà tăng lên 0,01.

Mặc dù tăng hơi ít, nhưng cái này đã nghiệm chứng được lời mà đối phương nói.

Quả thật có hiệu quả.

Chỉ là cái gia tăng 0,01 này hơi ít, nhìn thật là đáng thương.

Trời dần tối đi.

Ban đêm yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng gầm rú của dị thú bên ngoài tường rào.

...

Hôm sau, sáng sớm, không khí đυ.c ngầu, hòa với mùi lạ.

Lâm Phàm đi dạo chẳng có mục đích bên trong tường rào, ấn tượng đối với nơi này, chính là dơ dáy bẩn thỉu, đơn giản không phải là nơi người ở, mà hắn phát hiện trong số người sống sót ở vòng ngoài này, có vài người không có khả năng săn gϊếŧ dị thú, vì sao vẫn còn sống, đó chính là nhờ vào làm việc, ví dụ như trồng trọt, lao động nặng, đổi được chút xíu đồ ăn, chút đồ ăn này không thể nào nhét đầy bao tử, chỉ có thể đỡ đói, bảo đảm sẽ không chết đói

Bây giờ hắn muốn tìm đường sống, ít nhất phải lợi dụng hack thật toàn diện.

Hắn biết thời điểm ban đầu có chút cay đắng, nhưng chỉ cần có thể tăng tất cả thuộc tính lên, tất cả sẽ tốt.

Đột nhiên, hắn dừng chân lại.

Văn Minh Thư Điếm.

Không sai, chính là tiệm sách, cái này khiến hắn không thể nào tưởng tượng được, ở trong môi trường thế này, lại còn có tiệm sách?

Cò nhầm không vậy.

Tại cửa ra vào, một ông già đang ngồi, gương mặt hiền lành, mỉm cười nhẹ nhàng, bên cạnh có một ít trẻ nhỏ, những đứa nhỏ này xanh xao vàng vọt, dinh dưỡng không đủ.

Hắn dừng chân lại, lẳng lặng nhìn, muốn biết vì sao đám nhỏ này lại vây quanh ông già kia.



Sau đó, hắn lập tức biết được kết quả.

Ông già kia thế mà lại đang dạy đám nhỏ này tri thức, đạo lý, đồng thời hỏi những đứa nhỏ này vài vấn đề, nếu như có đứa nhỏ trả lời chính xác, ông lão sẽ lấy từ trong túi ra một miếng khoai tây phơi khô, thưởng cho đứa nhỏ đó.

“Ông ơi, hôm qua con có thể viết tên của mình, nhưng mà hôm nay con không viết được, cái chữ này...” Một đứa nhỏ gấp đến sắp khóc, bụng nó rất đói, muốn ăn miếng khoai tây.

Ông lão hiền hòa xoa đầu đứa nhỏ, cầm lấy nhánh cây, vạch lên mặt đất, ”Đừng nóng vội, con xem, có phải viết thế này hay không, cong lên một chút, có phải chính là chữ Lương.”

“Đúng ạ.”

“Ừm, có tiền bộ rất lớn, ông cho con hai miếng.” Ông lão lấy ra hai miếng khoai tây, đặt vào trong tay đứa nhỏ, đứa nhỏ lập tức bỏ hết vào trong miệng mà nhai ngấu nghiến.

Sau một hồi.

Dạy học khen thưởng kết thúc, ông lão thả tay xuống, hiền lành nói, “Ông không còn đồ ăn nữa, ngày mai lại đến nhé?”

“Vâng...”

Đám nhỏ vui vẻ rời đi, mỗi một đứa nhỏ đều lấy được đồ ăn, cho dù trả lời sai, sau khi được dạy lại, cũng có thể lấy được đồ ăn, đảm bảo mỗi đứa nhỏ đều được ăn, mặc dù khong thể nào nhét đầy bao tử, nhưng mà cũng không đến mức quá đói khát.

Lâm Phàm vẫn luôn nhìn mãi đến lúc này, trong lòng vô cùng chấn động.

Ông lão nhìn bóng lưng đám nhỏ rời đi, đau lòng, khó chịu, đủ loại cảm xúc dâng lên, mồi hồi lâu sau, ông mới thấy Lâm Phàm, phát hiện người trẻ tuổi này vẫn luôn nhìn mình, lập tức mỉm cười nói, “Có muốn vào trong xem sách một chút không?”

“Ta có thể xem sao?”

“Đương nhiên là được, sách chính là để xem, nếu như sách không thể xem, vậy sách đâu còn giá trị nữa, đúng không?”

“Ông nói rất đúng.”

Lâm Phàm đi vào trong tiệm sách, nhìn những quyển sách ố vàng cũ kỹ kia, nhận ra những thứ này được cất giữ đã lâu.

Hắn nhìn một quyển sách khác với những quyển sách còn lại, không tính là mới, nhưng so với những quyển khác thì mới hơn một chút.

Cầm lên, lật ra xem.