Chương 47: Nói To Cho Ta Biết, Ngươi Đã Chuẩn Bị Sống Những Ngày Tốt Lành Chưa. (2)

“Lão Vương, nói to lên nào, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa.” Lâm Phàm lớn tiếng hỏi.

Cảm nhận được sự nhiệt tình và thật lòng của Lâm Phàm, lão Vương không khỏi thẳng sống lưng lên, “Ta đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Lời này, hắn ta vừa nức nở vừa nói.

Sinh hoạt tại tận thế đã sớm khiến lão Vương tuyệt vọng, nếu như không phải còn một đứa con gái cần nuôi nấng, hắn ta cảm thấy mình chưa chắc đã sống được đến lúc này, nhưng bây giờ, Lâm Phàm trước mắt tựa như một tia sáng, bao phủ hắn ta, khiến hắn ta vô cùng hy vọng vào tương lai.

Lâm Phàm vui vẻ cười, hắn chính là muốn để cho người khác biết, người trợ giúp Lâm Phàm ta, sau khi hắn công thành danh toại, nhất định sẽ báo đáp trăm ngàn lần.

Khi ta gặp rủi ro, ngươi có thể cho ta một cái bánh bao, ngày nào đó ta quật khởi, Lâm Phàm ta sẽ cho ngươi một nhà bánh mì, để ngươi ngày nào cũng có bánh mì ăn.

Người xung quanh đều hâm mộ nhìn lão Vương.

Bọn hắn sống trong tường rào đã lâu, đương nhiên có rất nhiều người biết được tình cảnh của lão Vương.

Khi lão Vương bị giam trong l*иg gỗ, cũng chính là lúc bị nhà xưởng rèn đúc vũ khí vứt bỏ.

Bọn hắn không phải tiếc hận, mà lại cười trên nỗi đau của người khác, rõ ràng đều là người sống sót ở tường ngoài, dựa vào đâu mà ngươi tốt hơn chúng ta, nhưng bây giờ khi Lâm Phàm quay về, muốn dẫn theo lão Vương trải qua cuộc sống tốt đẹp, lại càng tức giận đến mức muốn cắn nát cả răng sứ.

Mẹ nó, dựa vào đâu mà hắn ta lại may mắn như thế.

Lâm Phàm mở túi xách ra, lấy con thỏ lông nhung ra đã sớm chuẩn bị cho Tiểu Hi Vọng ra, ngồi xổm xuống, giơ lên trước mắt Tiểu Hi Vọng, “Đây là quà thúc thúc mang về cho ngươi, có thích không?”

“Oa, thích, tạ ơn thúc thúc.” Tiểu Hi Vọng nhìn thấy con thỏ nhung, hai mắt tỏa sáng, nhận đồ chơi, ôm cổ Lâm Phàm, hôn mạnh lên mặt Lâm Phàm một cái.

Từ sau khi ra đời đến nay, đứa nhỏ Tiểu Hi Vọng này chưa bao giờ có đồ chơi.

Bây giờ Lâm thúc thúc đưa đồ chơi cho nàng, nàng nhất định phải giữ gìn thật tốt.

Lão Vương đứng bên cạnh nhìn mà hâm mộ, luôn cảm thấy con gái của mình đã dần dần trở thành con gái của người khác rồi.



Đây là chuyện đáng sợ đến mức nào.

Lúc này, ở đằng xa có động tĩnh truyền đến.

“Người quản lý tường rào đến.” Lục Dĩnh mở miệng nhắc nhở.

Lâm Phàm đứng dậy, nhìn về phía đó, một đám người đang đi về phía này.

Tốc độ có hơi nhanh.

KHông thể không nói, tin tức truyền đi nhanh thật

Lúc có đại lão xuất hiện.

Thường sẽ có một người biết rõ mọi chuyện giới thiệu, mà bây giờ người giới thiệu chính là Lục Dĩnh.

“Nam tử trung niên đi chính giữa chính là người quản lý tường rào Chu Thế Thừa, 59 tuổi, Giác Tỉnh giả cấp ba, năng lực là điều khiển kim loại.”

Lâm Phàm im lặng gật đầu.

Loại năng lực điều khiển kim loại này rất mạnh.

Khó trách có thể trở thành người quản lý tường rào.

Thực lực đã đến cấp ba.

Chu Thế Thừa nhanh chóng đến trước mặt Lâm Phàm, mỉm cười nhiệt tình tiến lên, nắm lấy tay Lâm Phàm, “CHúc mừng ngươi trở thành Giác Tỉnh giả, ta là Chu Thế Thừa, người quản lý nơi này, tường rào này cũng sẽ vì có sự gia nhập của ngươi, mà càng thêm vững chắc.”

“Ta tên là Lâm Phàm.”

Những người sống sót ở xung quanh nhìn thấy người quản lý xuất hiện, cả đám lập tức trở nên thành thật, ngay cả chút tiếng xì xào bàn tán cũng không có.

“Mời đi theo ta, nơi này không phải nơi để nói chuyện.”



Tâm tình Chu Thế Thừa rất tốt, trong tường rào có thể xuất hiện thêm Giác Tỉnh giả mới, đó chính là chuyện vô cùng tốt, nói rõ tường rào sẽ càng thêm an toàn, từ đó tiếp tục truyền thừa nền văn minh nhân loại.

“Được.”

Lâm Phàm biết tiếp theo chính là nói chuyện với nhau, sau đó sắp xếp chỗ ở, thời điểm ra ngoài, hắn sẽ đưa cha con lão Vương và lão Trần đến cùng ở.

Hắn không phải người quên gốc, có ngày tốt lành nhất định sẽ nghĩ đến người đã từng giúp mình.

Còn về xác dị thú mà hắn mang về, đương nhiên cũng sẽ có người bảo quản giúp hắn.

Đi vào tường trong, tại phòng họp.

“Nào, mời ngồi.” Sắc mặt Chu Thế Thừa ôn hòa nói.

Lão Vương có chút câu nệ, dù sao thì đây là lần đầu tiên hắn ta tiếp xúc với người quản lý tường rào gần như vậy, huống hồ, hắn ta chính là một người bình thường, không có loại tự tin kia.

Lâm Phàm thấy lão Vương câu nệ như vậy, khẽ vỗ vai hắn ta một cái, ra hiệu hắn ta ngồi xuống bên cạnh mình, hơn nữa sau này hắn ta sẽ không để cho lão Vương chỉ là người bình thường, nhất định phải cho hắn ta ăn đủ thịt dị thú, cho dù không trở thành Giác Tỉnh giả, cũng sẽ trở thành Liệp Sát giả.

Chu Thế Thừa chậm rãi nói, “Tường rào Miếu Loan đã tồn tại trong tận thế mười năm, được ông trời phù hộ, tường rào đã từng nhiều lần bị dị thú triều tấn công, nhưng cũng may đều hữu kinh vô hiểm, tất cả đều này đều là nhờ vào sự cố gắng của tất cả mọi người, mới có thể yên ổn sống đến ngày hôm nay.”

Lâm Phàm gật đầu, giả vờ nghe rất nghiêm túc.

Hắn cũng không biết phải nói gì cho tốt.

Nhưng nên thể hiện như thế nào thì sẽ thể hiện.

Cái này gọi là gì nhỏ, không sai, chính là tôn trọng.

“Sử dụng thịt dị thú có thể từ từ tăng cường thực lực của chúng ta, từ đó trở thành Liệp Sát giả, nhưng Liệp Sát giả đối mặt với một vài dị thú có cấp bậc cao hơn một chút, vẫn có chút lực bất tòng tâm, cũng may nhân loại chúng ta có thể trở thành Giác Tỉnh giả, cái này khiến chúng ta có vốn liếng mà đấu với dị thú.”

“Bây giờ số lượng Giác Tỉnh giả trong tường rào chúng ta có tất cả là chín người, mà ngươi, chính là người thứ mười.”