Chương 46: Nói To Cho Ta Biết, Ngươi Đã Chuẩn Bị Sống Những Ngày Tốt Lành Chưa.

“Kích... kích động.”

Gương mặt lão Vương kích động đến đỏ bừng, “Ta đã biết ngươi nhất định không sao cả, nhất định sẽ không chết.”

Khi thấy đội ngũ đi săn quay về không có bóng dáng Lâm Phàm, hắn ta cảm thẩy cả trời đất như đổ sụp, bây giờ người không chỉ trở về, còn trở thành Liệp Sát giả, hơn nữa còn trở thành Giác Tỉnh giả, cái này đối với lão Vương mà nói, thật sự là kí©h thí©ɧ rất lớn.

Trên mặt Lâm Phàm tươi cười, đi đến trước mặt Lục Dĩnh, ”Cảm ơn.”

Hắn không có ý gì khác.

Chỉ là cảm ơn Lục Dĩnh có thể chia cho hai cha con lão Vương hai cái chân dị thú kia.

Nếu đổi thành người khác, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, không chia ra ngoài đâu.

“Không cần cảm ơn, chúc mừng.”

Lục Dĩnh không ngờ Lâm Phàm lại tiến bộ nhanh như thế, từ khi nàng và ca ca gặp được Lâm Phàm ở huyện thành, sau đó dẫn hắn về tường rào, mới qua được bao lâu chứ, hơn nữa còn khiến người khác khϊếp sợ chính là, Lâm Phàm thế mà trở thành Giác Tỉnh giả.

Giác Tỉnh giả đó.

Đó chính là sự tồn tại vô cùng hiếm hoi, đại biểu cho tương lai vô hạn.

Những người sống sót có thể trở thành Liệp Sát giả, nằm mơ cũng muốn trở thành Giác Tỉnh giả, đáng tiếc... Vô dụng, nghĩ là nghĩ, có thể trở thành sự thật hay không thì phải xem mệnh.

“Đúng rồi, đồ của ta còn đang ở trên tường thành, đi lấy với ta nào.”

Bây giờ Lâm Phàm có cảm giác như mình đang áo gấm về quê, sống lưng thẳng tắp, thậm chi còn muốn xem biểu hiện khϊếp sợ của lão Vương, dù sao thì lão Vương sinh sống như thế nào, người khác không rõ, chẳng lẽ hắn không biết rõ sao?

Chỉ có thể nói là rất thảm.

Đám người rời đi.

Đám khán giả vây xem vẫn còn đang đắm chìm trong khϊếp sợ, từ đầu đến cuối không thể nào kìm nén được.

“Lão Vương thật sự thành công rồi.”



“Chuyện của hắn ở trong mắt chúng ta là trò cười, không ngờ trò cười lại là chính chúng ta.”

“Móa, khi đó sao ta không nhìn ra gia hỏa này có năng lực như vậy nhỉ, nếu như ta đầu tư, ta cũng có thể vùng lên rồi.”

“Liệp Sát giả, Giác Tỉnh giả, hai thân phận này, thật sự khiến người ta hâm mộ.”

“Bây giờ ta muốn đầu tư, ai đồng ý ra ngoài săn gϊếŧ dị thú, ta cung cấp vũ khí cho người đó.”

Đám người lập tức nhìn kẻ vừa nói như nhìn một kẻ ngốc.

Đầu tư em gái ngươi.

Đồ thần kinh.

...

“Lâm Phàm, ta nghĩ chẳng mấy chốc nữa sẽ có người tìm ngươi, người quản lý tường rào nhất định sẽ mời ngươi đến tường trong, thậm chí ở trong hầm trú ẩn.” Lục Dĩnh nói.

Hầm trú ẩn là khu vực trung tâm của tường rào Miếu Loan.

Chỉ có người quản lý mới có thể ở lại.

Hoàn cảnh ở trong đó thế nào, chỉ có thể nói rất hào hoa, thậm chí có thể ăn được rau quả tự nhiên không bị ô nhiễm.

Rau quả ở trong tận thế, là đồ ăn tương đối xa xỉ.

Trong tường rào đương nhiên cũng có người trồng trọt, nhưng sản lượng quá thấp, người sống sót bình thường nhất định không thể ăn được.

“Có nghĩa là, mặc dù ta chỉ là Giác Tỉnh giả cấp một, nhưng địa vị của ta đã tăng vọt rồi ư?” Lâm Phàm hỏi.

Lục Dĩnh gật đầu, ”Ừm, Giác Tỉnh giả có trọng lượng rất nặng, Liệp Sát giả tuyệt đối không thể nào so sánh được, chỉ cần có thể trở thành Giác Tỉnh giả, tất nhiên sẽ trở thành cao tầng, bởi vì năng lực của Giác Tỉnh giả quá mạnh, nhất là năng lực mà ngươi thức tỉnh là hệ Hỏa, đây là loại năng lực cấp cao, càng quan trọng hơn.”

Lâm Phàm hiểu ra gật đầu, khi hắn trở thành Giác Tỉnh giả, đã không có ý định giấu diếm, hắn biết một tường rào muốn bình yên vô sự sinh tồn trong tận thế, nhất định phải có đủ nhiều cao thủ, ứng phó dị thú triều mà không ai biết được tấn công.



Cho nên tầm quan trọng của Giác Tỉnh giả lập tức hiện rõ.

Từ khi thử qua thịt máu tươi, hắn đã thề, sau này nhất định phải ăn chín, loại cách sống hỏng bét này, không thích hợp với hắn.

Rất nhanh đã lên đến tường thành.

Lúc này, Lâm Phàm giống như minh tinh, một đám người sống sót đi theo phía sau, những người sống sót đang đợi trên tường thành cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi nghe thấy Lâm Phàm là Giác Tỉnh giả, từng người đều kinh ngạc vô cùng.

Thậm chí còn há hốc miệng, tỏ vẻ không dám tin.

“Lão Vương, ngươi nhìn xem, đây là thu hoạch ra mang về sau khi ra ngoài một chuyến.”

Lâm Phàm chỉ vào đống đồ chất ở sau xe, nhìn vẻ mặt lão Vương từ kích động, dần dần trở nên càng kích động hơn, ngay cả con mắt cũng muốn rớt ra ngoài, hắn vô cùng hài lòng.

“Lâm Phàm, ngươi phát tài rồi.” Lão Vương cảm thấy vui mừng thay cho hắn.

Bộp!

Bàn tay Lâm Phàm đập vào vai lão Vương, trịnh trọng nói, “KHông phải ta phát tài, mà là chúng ta phát tài.”

Lão Vương ngây ngẩn nhìn Lâm Phàm.

Lâm Phàm mỉm cười nói, “Lão Vương, ta đã nói rồi, đầu tư của ngươi với ta sẽ không đổ sông đổ biển, ta có thể thành công quay về, sự trợ giúp của ngươi rất quan trọng, cho nên... Lão Vương.”

“Hả?”

“Ngươi đã chuẩn bị tốt trải qua những ngày tốt lành chưa?”

“Ta...”

L*иg ngực lão Vương phập phồng, nước mắt không nhịn được mà chảy ra, hắn ta thật sự không ngờ đến, Lâm Phàm đã trở thành Giác Tỉnh giả rồi mà vãn còn nhớ đến hắn ta, ai nói trong tận thế, giữa người với người là vô tình, rõ ràng là rất có tình đó.

Lục Dĩnh đứng bên cạnh bình tĩnh nhìn, nàng biết cuộc sống của cha con lão Vương bắt đầu tốt đẹp rồi, thậm chí tâm tính Lâm Phàm còn khiến nàng kính nể, nàng đã nhìn thấy quá nhiều người rõ ràng là bạn tốt, nhưng một khi trở thành Liệp Sát giả rồi, lập tức tuyệt giao với đối phương.

Bởi vì khi ngươi trở thành Liệp Sát giả, ngươi sẽ quen biết với nhiều Liệp Sát giả hơn, người bình thường sẽ chỉ cản trở, vướng chân ngươi.