Hắn thật sự không cảm nhận được.
Hay là vì giá trị tinh thần vẫn chưa đủ.
Còn cần tiếp tục cố gắng?
Màn đêm bao phủ.
Lâm Phàm được gọi về lầu bốn, vào ban đêm, cũng không cần phải giám sát nữa, cho dù có dị thú đi ngang qua chỗ này, cũng không dám ra tay, có quỷ mới biết trong bóng tối có bao nhiêu dị thú.
Hắn ngồi ở một nơi vắng vẻ, vùi đầu ăn lương khô.
Những người ở tường trong đều ăn thịt khô làm từ dị thú, ở trong tình cảnh tận thế, thịt khô có thể giữ được mười đến hai mươi ngày mà thôi.
Hắn đã dần dần quen thuộc với lối sống cực khổ này, bởi vì bây giờ hắn chỉ có thể ăn những thứ này mà thôi.
Xác dị thú săn gϊếŧ được đều chất trong một góc.
Đặt ở đó đến lúc quay về mới phân chia.
“Huyết tinh của dị thú cấp một thật là xinh đẹp”
Hắn nhìn thấy một người sống sót ở tường trong, lấy một viên huyết tinh cấp một ra, cái huyết tinh này cũng không phải là màu đỏ, mà là màu trắng, đây là thứ có giá trị nhất trong cơ thể dị thú.
“Hôm nay vận may của chúng ta hơi kém, săn gϊếŧ được tổng cộng tám con dị thú, thế mà chỉ có hai con dị thú cấp một, mẹ nó…”
“Hoàn toàn chính xác, có nhiều dị thú hồng huyết bình thường đến đâu cũng chỉ nhét đầy bao tử mà thôi, đối với loại người như chúng ta mà nói, không có chút trợ giúp nào cả.”
“Nếu như có thể săn gϊếŧ dị thú cấp hai thì thật tốt.”
Lâm Phàm yên lặng nghe bọn hắn nói chuyện.
Hắn thấy, dị thú cấp một đã rất mạnh mẽ rồi, cho dù dị thú cấp một đứng yên một chỗ để cho hắn ném đoản mâu, hắn cũng chỉ có thể nói thật, ta cũng chẳng nắm chắc có thể gϊếŧ được nó, đương nhiên, hắn vẫn có thể khiến dị thú cấp một bị thương.
Từ khi rời khỏi tường rào, những người ở tường trong đều cầm theo vũ khí cận chiến, rõ ràng là biết khi gặp được dị thú cấp một hoặc cấp hai, nhất định phải vật lộn, mới có thể gϊếŧ chết nó.
Nếu gặp được con dị thú da dày thịt thô, cho dù vũ khí tầm xa có đánh trúng, dị thú cũng có thể bỏ mặc thương thế mà nhanh chóng chạy trốn.
Nam tử cầm búa đột nhiên nói, “Này này, mấy người tường ngoài các ngươi có thể học hỏi Lâm Phàm người ta một chút hay không hả, gan lớn một chút, nhìn biểu hiện của các ngươi hôm nay đi, đúng là mất mặt mà, ngày mai còn một cơ hội nữa, các ngươi mà còn như thế, xem như là tay không mà trở về thôi.”
Lâm Phàm đang thành thành thật thật ăn lương khô ngẩng đầu lên, nhìn đối phương.
Gia hỏa này đang làm gì thế?
Đang yên đang lành nhắc đến hắn làm gì?
Đây là đang nâng gϊếŧ* hắn sao?
*Phủng sát: 捧杀 theo từ điển Hán ngữ từ này mang nghĩa: Bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại.
Nhưng mà hắn cũng không quan tâm, tự bản thân mình làm tốt là được, gϊếŧ thêm nhiều dị thú, tích lũy năng lực để cất bước.
Hắn không vì chuyện săn gϊếŧ được mấy con dị thú đã cảm thấy dị thú đều rất dễ gϊếŧ.
Hắn biết dị thú mà mình săn gϊếŧ, so với đám dị thú thật sự lợi hại kia, chỉ giống như đứa trẻ mới vừa ra đời mà thôi.
“Dị thú cấp hai có phải mạnh hơn dị thú cấp một rất nhiều không?” Lâm Phàm chủ động đổi chủ đề, hắn không muốn bản thân quá nổi bật.
“Nói nhảm, cấp một và cấp hai chênh lệch với nhau một trời một vực, cả hai hoàn toàn không cùng một cấp độ, cho dù là Liệp Sát giả cấp ba Lục Sơn của chúng ta đang ở chỗ này, muốn gϊếŧ được dị thú cấp hai cũng phải cẩn thận mà đối chiến.” Nam tử cầm búa nói.
Lục Sơn nói, “Trương Dũng, ngươi cũng là Liệp Sát giả cấp ba, sau này có so sánh, lấy bản thân ngươi ra so là được rồi.”
“Ha ha, được, không thành vấn đề.” Trương Dũng vừa cười vừa nói.
Hóa ra Lục Sơn là Liệp Sát giả cấp ba.
Nhưng mà không phải là Giác Tỉnh giả.
TRong lòng Lâm Phàm thầm phân tích.
Liệp Sát giả cấp ba đối phó với dị thú cấp hai, cần phải tập trung mà công kích, nói rõ mạnh thì có mạnh hơn một chút, nhưng mức độ chênh lệch này không lớn.
Nghĩ đến chuyện trong số nhân loại còn xuất hiện Giác Tỉnh giả, có nghĩa là, chỉ có Giác Tỉnh giả mới có thể phân cao thấp với dị thú cùng cấp.
Nếu để cho Lục Sơn cấp ba đối phó với dị thú cấp ba.
Phần thắng sẽ là năm năm, hoặc là bốn sáu.
Lục Sơn bốn, dị thú sáu.
“Tiểu tử, ngươi mà muốn trở thành Liệp Sát giả, vậy thì phải ăn thật nhiều thịt dị thú thế này này.” Hai tay Trương Dũng khua ra một động tác buồn cười, giống như đang bưng phân và nướ© ŧıểυ, không ngừng nhét vào miệng.
Lâm Phàm gật đầu, “A, biết rồi.”
“Biết cũng vô dụng, có thịt mới được, nhưng mà thịt cũng không dễ lấy được.” Khóe miệng Trương Dũng tươi cười.
Lâm Phàm không nói gì, chỉ gật đầu.
Ý rất rõ ràng.
Ta hiểu rồi.
Các ngươi cứ nói chuyện đi, đừng kéo ta vào nữa, ta không có hứng thú.
Mà ngay lúc này.
Lục Dĩnh đã đến gần chỗ hắn, khom người, nhỏ giọng nói bên tai Lâm Phàm, “Hắn ta không phải người tốt.”
Nói xong thì đi ngay.
Trương Dũng nói, “Lục Sơn, ngươi phải trông chừng kỹ muội muội của ngươi đi, cẩn thận bị người ta bắt cóc đấy…”
“Ngươi câm miệng cho ta, ngươi không nói lời nào, cũng không ai nghĩ ngươi bị câm đâu.” Lục Sơn không vui nói.
Trương Dũng nhìn có vẻ như đang cười, nhưng mà trong ánh mắt kia, chỉ có tức giận.
“KHông sao, không sao, nói sai, là cái miệng của ta không đúng.”
Trương Dũng nghiêm mặt, cười ha hả nói.
Đối với kẻ yếu thì hống hách ngang ngược.
ĐỐi với người cùng cấp thì mặt mũi tươi cười.