Chương 27: Gặp Được Nhân Loại Ngon Miệng, Cái Đầu Tiên Sẽ Cho Ngươi Ăn. (2)

Ba người này đều là người trưởng thành.

“A…”

Ba người sống sót bị chỉ vào biến sắc, có chút sợ hãi, theo bọn hắn nghĩ, đợi ở chỗ này rất an toàn, nếu đi ra ngoài kéo xác dị thú vào trong, nếu bị dị thú khác nhìn thấy thì phải làm sao?

“A cái gì mà a, mấy người nhìn Lâm Phàm người ta lợi hại thế nào đi, bảo các ngươi kéo cái xác dị thú về đây, lại lề mà lề mề như thế, nếu như các ngươi không làm, vậy thì hoạt động đi săn lần này, các ngươi đừng nghĩ đến chuyện được chia một thứ gì cả.” Nam tử cầm búa nói.

Những người xung quanh đều im lặng nhìn.

Đi ra bên ngoài kéo xác dị thú, có nguy hiểm hay không thì không biết, nhưng nếu như không may thế thì thật sự gặp nguy hiểm rồi, dù sao thì dị thú rất nham hiểm, thích đánh lén.

Bởi vậy, loại chuyện này thường được giao cho người sống sót ở tường ngoài.

Lâm Phàm không nhiều lời, quay người đi lên sân thượng.

Vấn đề này không liên quan gì đến hắn.

Hắn chỉ muốn bản thân ở trong tình huống an toàn, có được nhiều điểm tiến hóa.

Trên sân thượng.

Lâm Phàm tra xét bảng số liệu của mình.

- Đẳng cấp: Cấp 0 (2/10)

- Thể chất: 5,01.

- Nhanh nhẹn: 2,1.

- Tinh thần: 1,9.

“Không tệ.”

Vô cùng hài lòng với tiến bộ này.

Dùng điểm tiến hóa tăng lên đúng là nhanh.

Sau đó hắn nhìn thấy ba người sống sót bị chỉ ra đang cẩn thận từng li từng tí đi về phía xác Dị Thú Lang.

Lâm Phàm nhìn khu phố, quả thật không phát hiện ra vấn đề gì.

Có lẽ không có nguy hiểm gì.

“Nếu như không gặp phải bầy dị thú, có lẽ không có nguy hiểm gì quá lớn.”

Lâm Phàm nhìn khu phố.

Đột nhiên.

Hắn lập tức nhìn về phía tòa nhà ở đối diện, chỉ thấy trên mái nhà có một bóng người đang đứng.

Đây không phải là người.



Xúc tua phía sau ngoe nguẩy không ngừng.

Đó là Não Thú.

Người bị Não Thú ký sinh đang gào thét, từ mái nhà nhảy xuống, ngay khi Lâm Phàm đang định dùng đoản mâu để đánh tới, một tình huống không thể tưởng tượng được xảy ra.

Con Não Thú kia từ trên cao nhảy xuống, phịch một tiếng, đập xuống mặt đất, óc nổ tung tóe thành hình quạt.



“Não Thú có trí thông minh bằng 0 à?”

Lâm Phàm cảm thấy chính là như vậy.

Ba người vứa rồi đang định đến gần xác dị thú bị dọa đến mức ngồi liệt trên mặt đất, hai chân không nhịn được run lên, không thể đứng dậy nổi.

“Vô dụng.”

Nam tử cầm búa thấy ba gia hỏa này bị dọa sợ đến mức này, trực tiếp từ lầu bốn nhảy xuống, vững vàng dừng trên mặt đất, một chân đá văng một người trong số đó, đi đến chỗ cái xác, dễ như trở bàn tay mà xách lên, không thèm nhìn ba người kia mà quay về tòa nhà.

Tình cảnh này, Lâm Phàm đều nhìn thấy rõ.

Hắn biết nam tử cầm búa kia cũng không phải người đáng tin tưởng.

Có lẽ đối phương có thể sẽ nói lời tán thưởng.

Nhưng khi gặp chuyện, tuyệt đối sẽ là người đầu tiên bán người khác.

Còn những người sống sót ở tường trong kia.

Bọn hắn có vẻ trầm mặc ít nói, nhưng đều có suy nghĩ riêng của mình.

Lâm Phàm hiểu rõ, ở trong tận thế có thể sống được đến bây giờ, thậm chí còn trở thành cường giả, phần lớn đều lấy bản thân mình làm trung tâm.



Lúc này.

Trên tầng thượng tòa nhà ở đằng xa.

Có đám người đang yên lặng nhìn về phía bên này.

Vẻ mặt bọn hắn đều toát ra vẻ điên cuồng, thần sắc không giống như người thường lắm, ánh mắt lạnh lẽo mà điên dại.

Người sống sót du đãng.

“He he he, lần này là đoàn đi săn lớn đó, đám gia hỏa trong tường rào kia cũng biết chọn chỗ nhỉ, lúc nào cũng chọn chỗ đó, không biết chuyển đến chỗ khác à?”

Người nói chuyện có vẻ ngoài khá khủng bố, nửa bên mặt thiếu đi một miếng thịt, có thể nhìn thấy rõ cơ thịt ở trong khoang miệng, mặc kệ là ăn cơm hay uống nước, đều sẽ bị gió lùa.

Trong mắt những người sống sót du đãng này.

Những gia hỏa đang ở trong tòa nhà bên kia, đều là những con dê đợi làm thịt.



Nhưng mà cần phải nuôi dưỡng một chút.

Vẫn còn chưa đủ béo.

“Lúc nào thì chúng ta ra tay?”

“Đừng nóng vội, chờ bọn hắn săn gϊếŧ thêm nhiều dị thú một chút, đến lúc đó chúng ta sẽ ngồi làm ngư ông đắc lợi, thịt dị thú là của chúng ta, vũ khí là của chúng ta, nói không chừng thì huyết tinh cũng là của chúng ta.”

“Khà khà khà khà…”

“Bọn hắn có phải cho rằng tiếng súng của chúng ta là vì bị dị thú bao vây, không thể không nổ súng, nhưng mà bọn hắn làm sao biết được, đó là tiếng chúc mừng của chúng ta chứ.”

Đám người sống sót du đãng nói chuyện với nhau, trong mắt tản ra ánh sáng lạnh.

Trời dần dần tối đi.

Lâm Phàm xem lại thu hoạch của mình.

Số dị thú gặp được cũng không nhiều.

Tất cả là bốn lần, mỗi lần đều có khoảng ba đến bốn dị thú bình thường.

Vận may của hắn cũng xem như không tệ.

Trong bốn đợt dị thú này, hắn thành công đánh gϊếŧ hai con dị thú.

Đạt được 2 điểm tiến hóa.

Đồ lão Vương đưa cho hắn dùng thật sự rất tốt.

Đương nhiên, không phải là hắn không muốn gϊếŧ nhiều hơn, mà là thật sự không thể cướp được.

Xem lại bảng.

- Đẳng cấp: Cấp 0 (1/10)

- Thể chất: 7,01

- Nhanh nhẹn: 4,1

- Tinh thần: 3,9.

Tăng thật là nhanh, chỉ mới một ngày thôi, đã tăng đến trình độ này rồi.

Nhất là về thể chất, hắn cảm thấy với thể chất này, sáu bảy người bình thường đều không thể đến gần hắn, một đấm giải quyết một người chắc hẳn không có vấn đề gì.

Thể chất và nhanh nhẹn cũng tăng lên.

Hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng.

Chỉ có mục tinh thần là rất huyền diệu, mệt hay không mệt, tinh thần đều rất tốt.

Nhưng trong phần giới thiệu, tinh thần được giải thích là một lực lượng không thể thấy được, rốt cuộc là lực lượng gì?