Chương 6: “Độ em.”

Đối diện đôi mắt đào hoa của Tần Phạn đang chờ mong mà nhìn mình, lại nhớ lại tối hôm qua cô tự mình mang tranh sơn dầu nhân thể đến thư phòng mình, Tạ Nghiên Lễ đoán vài giây, đáy mắt đen nhánh ý vị thâm trường.

Tần Phạn chờ mong mà nhìn anh: “Anh xem cư dân mạng thật có mắt nhìn, có thể nhìn ra anh từ bi như Phật, cứu độ chúng sinh, cho nên độ người vợ anh cưới hỏi đàng hoàng một lần chắc là không quá phận?”

Tạ Nghiên Lễ hiểu rõ, môi mỏng nhàn nhạt cong lên, khẽ gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi.”

Hiểu rồi?

Tần Phạn nghi ngờ chớp chớp mắt, có chút không yên tâm, cô còn chưa nói giúp cô như thế nào mà.

Cô há miệng, vừa mới chuẩn bị nói sự nghiệp của mình gần đây gặp phải khó khăn.

Đúng lúc thư ký Ôn đưa thực đơn tới cho Tạ Nghiên Lễ.

Tạ Nghiên Lễ lấy từ trong túi quần tây ra một tấm card, kẹp vào thực đơn, sau mới thuận tay đưa cho Tần Phạn.

Không chờ Tần Phạn phản ứng lại, Tạ Nghiên Lễ đã đứng dậy, một tay cài lại nút tay áo, chuẩn bị rời đi.

Tần Phạn cầm quyển thực đơn, vẫn cảm thấy không đúng lắm.

Tạ Nghiên Lễ đang muốn đi, Tần Phạn vội vàng túm chặt vạt áo người đàn ông, ngẩng đầu nhìn anh:

“Khoan đã, anh hiểu cái gì?”

Tạ Nghiên Lễ phải rời đi trước, chuẩn bị hoàn thành công việc sớm chút.

Là vợ hợp pháp, nếu Tần Phạn không vượt qua điểm giới hạn trong phạm vi của anh, Tạ Nghiên Lễ có thể thực hiện nghĩa vụ của người chồng.

Lúc này đột nhiên bị ngăn lại, anh im lặng cúi người, ở cô bên tai thấp giọng nhả ra hai chữ:

“Độ em.”

Tần Phạn: “……”

Tạ Nghiên Lễ xác định cô đã nghe rõ, ung dung đứng dậy, không nhanh không chậm mà lướt qua bình phong rồi rời đi.

Trên bàn rượu im lặng, Tần Phạn chậm rãi mở thực đơn ra, nhìn thấy một tấm thẻ màu đen khắc chữ vàng kẹp trong đó, ánh mắt đột nhiên cứng đờ.

Là...

Thẻ phòng.

Mẹ kiếp!

Tên khốn này thế mà lại cho rằng cô đây là muốn…… sinh hoạt tìиɧ ɖu͙©!

Tần Phạn hít sâu một hơi, chậm rãi khôi phục hô hấp, đầu ngón tay siết chặt tấm thẻ, hận không thể ném vào thùng rác.

Nhưng nghĩ đến sự nghiệp của mình sắp bị phong sát, thậm chí đến kẻ thù là ai cũng không biết, liền cảm thấy sợ hãi.

Tần Phạn cân nhắc thiệt hơn, nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thẻ phòng không thể vứt. Tạ Nghiên Lễ xưa nay bận rộn, mười ngày nửa tháng không thấy người là bình thường. Ai biết lần sau gặp mặt là khi nào, đêm nay cô tuyệt đối không được ngủ.

Sau khi Tạ Nghiên Lễ rời đi, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Tần Phạn.

Cô cũng không ở lại lâu, dẫm lên giày cao gót, thong dong nhàn nhã như lúc tới, dáng người lả lướt mà rời đi.

……

Tần Phạn quẹt thẻ phòng mở phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn, nhiệt độ phòng vừa tốt, trong phòng thoang thoảng mùi hương thanh nhã.

Lối vào đặt một cái vali hành lý màu đen.

Tần Phạn nhìn một cái liền dời đi, đá rơi giày cao gót, đôi chân nhỏ trần trụi theo thói quen, chậm rãi đi ra ban công.

Không hổ là phòng tổng thống xa hoa nhất khách sạn Ngân Hà, chỉ cửa sổ sát đất đã chiếm cả một mặt tường, gần như có thể quan sát nửa cái Bắc thành.

Tần Phạn không ngồi trên sô pha chờ anh, cầm cái ôm gối, ngồi trên mặt đất ở cửa sổ sát đất.

Màn đêm buông xuống, thành phố cũng không hề ngủ say, ánh đèn neon lập loè, tạo thành một ngọn đèn rực rỡ, trên đường phố người xe qua lại, nhỏ như con kiến.

Tần Phạn chống cằm nhìn ra bên ngoài, cười tự giễu.

Ở trong mắt người nào đó, cô cũng tồn tại giống như vậy, có thể tùy tiện gạt bỏ mọi sự cố gắng của cô.

Có thể là trong phòng quá an tĩnh, hoặc là hôm nay quá mệt mỏi, Tần Phạn ôm gối không được nhịn mơ màng sắp ngủ.

Bóng đêm ngày càng sâu, bên ngoài cửa sổ sát đất đèn neon sáng rực đã im lặng mà biến mất rất nhiều.

“Tích —” trong không gian an tĩnh, tiếng cửa phòng mở ra đặc biệt rõ ràng.

Tần Phạn giật mình, theo bản năng nhìn qua, đôi mắt mê mang mang theo hơi nước.

Sau khi Tạ Nghiên Lễ đẩy cửa vào, mới phát hiện đèn trong phòng toàn bộ đều sáng.

Lông mày vừa muốn nhăn lại, liền nghe được một giọng nói mềm mại quyến rũ vang lên: “Anh đã về rồi.”