Chương 5: Tạ Nghiên Lễ hơi khó dỗ.

Tạ Nghiên Lễ vừa dứt lời, hiện trường rơi vào yên tĩnh, nhiều ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Tần Phạn:

Không biết cô gái này là thần thánh phương nào, lại có thể khiến Tạ tổng xưa nay không gần nữ sắc phải đích thân mời.

Tần Phạn đối mặt với sự chú ý của các ông lớn, khóe môi trước sau vẫn giữ độ cong nhàn nhạt, ung dung nhàn nhã mà đi thẳng tới cái ghế đã được kéo ra kia.

Vừa ngồi xuống, hơi thở mang mùi gỗ trầm hương nhẹ nhàng của của người đàn ông bên cạnh lặng lẽ vờn quanh.

Cô theo bản năng liếc mắt sang, thấy Tạ Nghiên Lễ an tĩnh ngồi, tư thế điềm tĩnh, nhẹ nhàng, nút tay áo mở ra hơi lộ một đoạn cánh tay mạnh mẽ hữu lực, ưu nhã như một con báo say ngủ, làm người khác không dám xem nhẹ.

Tần Phạn ổn định tinh thần, khách khí mà nói cảm tạ với Tạ Nghiên Lễ: “Cảm ơn ngài đã giải vây.”

Phốc ——

Thư ký Ôn đang đứng phía sau Tần Phạn đang rót nước trà cho cô, tay run lên, may mắn vẫn giữ vững được.

Tâm tình anh ta phức tạp, nghĩ: Không biết còn cho rằng đây là lần đầu tiên cô gặp mặt Tạ tổng.

Tạ Nghiên Lễ cầm ly thủy, ánh mắt thâm trầm không nhanh không chậm mà dừng ở trên người cô, sau khi đánh giá mấy giây, môi mỏng khẽ lên tiếng: “À.”

Tuy rằng mọi người tò mò về Tần Phạn, nhưng ngại bên cạnh cô có vị đại Phật Tạ Nghiên Lễ này, cũng không ai dám trêu chọc.

Bàn tiệc mau chóng khôi phục bầu không khí náo nhiệt trước đó.

Tần Phạn nhìn những món ăn đầy màu sắc, hương vị phức tạp trên bàn, cầm đũa lên, một lát lại bỏ xuống, nhấp một ngụm trà ấm.

Tạ Nghiên Lễ ý bảo thư ký Ôn đưa thực đơn lại.

Tần Phạn cũng không chú ý tới bọn họ, lười biếng mà dựa vào ghế, chuẩn bị chơi điện thoại một lát.

Đề tài nói chuyện của mọi người không có liên quan đến cô.

WeChat rất nhanh đã đầy tin nhắn từ chị Tưởng

“A a a, vừa rồi đạo diễn Tống muốn xin danh thϊếp của chị, nói nếu có cơ hội thích hợp sẽ đề cử em!”

“Trong họa có phúc, tình huống hiện tại của em thế nào?”

“Nhất định đừng quên nhờ Tạ tổng giúp đỡ tra một chút là ai đang giở trò sau lưng em. Đừng cảm thấy ngại, Tạ tổng mỗi ngày đều ngủ với người vợ tiên nữ chất lượng cao như em, giúp đỡ một chút cũng có làm sao? Cứ giơ móng vuốt mà xin anh ta giúp đỡ, không cần khách khí.”

“Nếu kẻ địch quá mạnh, không chừng còn phải nhờ Tạ tổng giúp em giải quyết. Chúng ta phải lo trước tính sau, dỗ dành người ta cho tốt……”

Ngón tay Tần Phạn dừng lại trên màn hình.

Nghĩ đến lời đặn dò của chị Tưởng, cô có chút buồn rầu mà xoa xoa lông mày.

Tạ Nghiên Lễ có chút khó dỗ.

Cánh tay mảnh khảnh của Tần Phạn chống ở trên bàn, nghiêng đầu nhìn Tạ Nghiên Lễ, ánh mắt dừng ở lòng bàn tay trắng trẻo lạnh lẽo quấn Phật châu của anh, lúc này đang tùy ý gác trên đầu gối.

Cô vươn một ngón tay, điềm nhiên như không mà chọc chọc ngón tay Tạ Nghiên Lễ, như đang tán gẫu hỏi: “Anh tối nay có về biệt thự ở ngoại thành không?”

Tạ Nghiên Lễ lạnh nhạt nhưng vẫn rõ ràng nói một câu: “Không về.”

Bọn họ nói chuyện không hề để ý xung quanh nên không ít người nghe được. Đồng thời nhìn về khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của Tần Phạn, như bừng tỉnh đại ngộ: Hóa ra Tạ tổng bình thường không phải không gần nữ sắc mà là ánh mắt quá cao, người ta chỉ nhìn thấy tiên nữ mà thôi.

Đây không phải là bao dưỡng tình nhân sao.

Tần Phạn bị những lời này của Tạ Nghiên Lễ làm cho nghẹn, nói như thế làm sao mà cô tiếp tục đề tài này được!

Tạ Nghiên Lễ thấy biểu cảm của cô không thích hợp, rất có lòng tốt mà giải thích: “Có công việc, ở khách sạn tiện hơn.”

Tần Phạn nghịch điện thoại, suy nghĩ một lát, khóe môi bỗng nhếch lên.

Cô nhanh chóng mà mở khóa màn hình, tìm trong album tấm ảnh chụp màn hình, sau đó đưa xuống dưới bàn cho Tạ Nghiên Lễ xem.

Tạ Nghiên Lễ rũ mắt nhìn qua.

Lọt vào tầm mắt là đầu ngón tay trắng nõn tinh tế của người phụ nữ, đang chỉ cho anh xem một hàng chữ nhỏ phía dưới video phỏng vấn một khoảng thời gian trước:

Đức Phật độ tôi.

Tạ Nghiên Lễ cũng không phải là không hiểu sự đời, tự nhiên hiểu rõ hàm nghĩa của bốn chữ này.